Hoàng thúc đại phong quát quá

     

Bảo mật và Cookie

This site uses cookies. By continuing, you agree lớn their use. Learn more, including how to control cookies.

Bạn đang xem: Hoàng thúc đại phong quát quá


*
*
Hễ ưng ý thứ gì, đứa trẻ con ấy đang mãi chú ý vào đồ dùng đó, chỉ nhìn thôi, nhìn một bí quyết bình tĩnh, nhìn một cách thản nhiên, nhìn đến lúc Hoàng Thúc của nó chịu đựng không nổi, đành hai tay dâng nó nhưng rằng: “Thái tử say đắm vật này phải không?”; lúc đó, thằng bé sẽ hạ núm nhận lấy bởi cái phong thái như thể ban ân.

Đứa trẻ con đó, đứng chú ý thật thọ vào người, tựa như những ngày xưa. Hễ ưng ý thứ gì, nó sẽ mãi dán chặt góc nhìn vào thứ đó, chờ đón được dưng lên. Nhưng vật này, người lại chẳng biện pháp nào gói lại mang cho.

Đừng tin. Mấy câu lảm nhảm nghỉ ngơi trên số đông là tung hỏa mù thôi.

Đùa thôi.

Thực ra, câu ‘đùa thôi’ đó new là đùa.

Thôi, mình phân vân đâu đấy, tin nơi nào thì tin. :v

Bởi vì, đó đó là phong cách của Đại Phong quát Quá. (Không bắt buộc phần tin nơi nào thì tin, cơ mà là phần tung hỏa mù.) Chị này thực thụ là thánh tung hỏa mù. Có tác dụng mình há hốc mồm từ bỏ Đào Hoa Trái qua Hoàng Thúc.

Rất nhiều người và cả bản thân nữa, đã hiểu lầm nội dung từ cái brand name truyện:

Hoàng Thúc.

Sau khi đọc hết truyện, mình nghĩ, cái thương hiệu truyện suy mang đến cùng đúng cơ mà không đúng, nó hướng để ý đến của mình vào một lối đi dễ thấy, nhưng không cho fan hâm mộ thấy một lối rẽ khác song song. Cũng phần làm sao ngăn bọn họ lường được loại kết cuộc cuối cùng. Thôi nói cho dễ hiểu: bất ngờ.

Dù sao, kia vẫn là một trong những suy luận dễ dàng và gồm lý. Tất yếu là nó bao gồm lý, cũng chính vì chẳng mấy ai đặt tên cuốn sách của chính mình mà không tồn tại ý gì. Nhất là so với những fan có phong thái riêng như Đại Phong, tín đồ rất thường gài gắm những chi tiết nhỏ mắc với nhau như một mạng nhện rác rưởi khắp quyển sách, đều sợi tơ vẫn nối cùng nhau thành một tranh ảnh tổng quát, chỉ khi bạn đọc đến các chữ cuối cùng. Không hẳn. Đọc cả phiên ngoại nữa new hiểu hết được nhân vật. Mà, vẫn không hẳn, đọc hoàn thành phiên ngoại mình vẫn đã không thực sự làm rõ các nhân vật.

Có một quãng thoại vào phim The Rules of Attraction mà lại mình khôn xiết nhớ:


Và mình vẫn hay nghĩ tính bí quyết con bạn là quan trọng xác định, như nước có hình khuôn. Vậy nên, bản thân lại càng say mê Đại Phong hơn.

Chỉ sau thời điểm đọc hai truyện của Đại Phong quát tháo Quá, mình nói cách khác tác giả này có một lối hành văn riêng, vấn đề đó vô cùng cạnh tranh nói, mình thích những người sáng tác có lối hành văn riêng, mà chính cái “riêng” này lại khiến cho họ cực nhọc mà định nghĩa. Nêu nhất định nên miêu tả, có thể nghĩ cho vài nét gắng này: Đại Phong Quát vượt có phong cách kể một câu chuyện thảm kịch bằng giọng văn không thảm kịch và đôi khi trào phúng; gần như nhân đồ gia dụng chị sản xuất ra, dù cho là chỉ là nhân thiết bị phụ nhất, ngoài ra cũng đều phải có một loại hồn khôn xiết riêng; kết cấu câu chuyện của chị cũng có một cái gì đó “không-tùy-hứng”, chúng ta đọc, cùng ta có cảm xúc rằng chiếc kết cuộc Đại Phong viết ra thực chất đã ẩn hiện nay trong đầu chị trường đoản cú khi new đặt bút nét chữ đầu tiên.

Mình say đắm giọng văn này của Đại Phong, ưa thích từ Đào Hoa Trái, cũng new đọc gần đây. Cũng rất có thể đó là gu của mình, cảm thấy thán phục những người rất có thể kể những mẩu chuyện rất phũ bởi cái giọng điệu rõ thản nhiên.

Có vài ấn tượng khá lạ cơ mà chuyện của Đại Phong đem về cho mình:

Đầu tiên là, mình đang có nhu cầu muốn nhân vật dụng chính. Bản thân thuộc kiểu người ít khi mê say được nhân đồ vật chính, chắc vị họ được tác giả yêu chiều vượt đâm ra dễ dàng ghét. Hoặc bởi cả đống vì sao khác nữa mà lại nếu ngồi phía trên liệt kê đang hết cả nửa ngày.

Mình phù hợp mối quan tiền hệ của các nhân đồ dùng với nhau: yêu mà không tin; chặt chẽ mà lỏng lẻo; thiết tha mà lại hờ hững;…

Mình không thật ghét bất kể nhân thứ nào vào truyện. điều này là một chiếc khéo của bạn viết, mình nghĩ vậy, về tinh tướng tính giải pháp con fan được miêu tả, mình rất có thể không ưa bạn này bạn kia; cơ mà lại sẽ không còn đủ để mình thực thụ ghét bỏ bất cứ nhân đồ gia dụng nào. Đến cả Vân Đường cũng ko ghét nổi, bởi vì chị đã cho tất cả những người đọc thấy được, dù duy nhất hai loại thôi, hình ảnh của fan đó từ góc nhìn của người luôn luôn yêu chúng ta vô điều kiện. Và nỗ lực là ta đồng cảm.

Đó đích thực là một chiếc khéo.

Mình đã từng có lần từ ghét chuyển sang thích điên cuồng một nhân thiết bị chỉ vì lỡ nhìn nó từ góc nhìn mê muội của một nhân thứ khác. Yêu thương ghét con người vốn đối chọi giản, mình tin vậy, hay ít nhất với mình thì đơn giản: sự đồng cảm sẽ đẩy lùi cảm hứng ghét bỏ, (thích hay là không lại đề nghị bàn sau). Vậy nên, mình không ghét nhân đồ vật nào vào truyện Đại Phong, vị chỉ một hai dòng đơn giản và dễ dàng như thế, trong câu chuyện của chị, đa số cố sự xảy cho trong đời họ đầy đủ chỉ là mẫu số. Bánh xe luân chuyển vần đấy thôi, vô tình trở thành bùn lúc nó chạy qua thì đành chịu phản bội diện.

Mà làm gì có ai 100% là tín đồ xấu nên không? Truyện cổ tích á? Nó lừa đấy, chớ tin. Hỏi Angelina Jolie thì biết.

Kết cấu câu chuyện này còn có hai phần, mình muốn phần đầu hơn, phần cung đấu, ko thể dứt cười; còn nửa phần còn sót lại khi Hoàng Thúc linh cảm nhân gian, trong khi là để giải quyết và xử lý những khúc mắc sau cuối trong mọt quan hệ của những nhân vật, đó là thoái trào, với ừ, nó trang nghiêm hơn, tự đoạn này ban đầu cười ít đi, vô bốn lự ít đi, phân tích và lý giải nhiều hơn, xem xét nhiều hơn. Như một nốt trầm.

Mình mê thích kết cấu đầu cuối này, như 1 vòng lặp vậy. Ừ là thế, Hoàng Thúc là Hoàng Thúc.

Kết thúc viên mãn cơ mà vẫn có nào đó không đủ. Không hẳn viết không đủ, mà lại là lòng tín đồ không đủ.

Về những nhân vật, như vẫn nói, mình thích Hoàng Thúc nhất.

Cảnh Vệ Ấp, (tự là vượt Tuấn.)

Nói về Hoàng Thúc, thiệt khó. Cái gì làm mình muốn về con bạn này? chắc hẳn rằng chủ yếu do sự cúng ơ. Bộc trực tuy thế thờ ơ – thế bắt đầu là quái đản. Cảm thấy chuyện gì nhưng biện giải cũng vô ích, người lập tức sẽ không còn nói; so với người nào biết ôm tình cảm cũng vô vọng, dù tiếc nuối vẫn sẽ không quá thiết tha; Đối xử với ai cũng dốc hết gan ruột, dẫu vậy lại bằng các thứ mặt đường vòng vô cùng cha chấm; rất mong mỏi được thấu hiểu, tuy vậy lại chẳng mở lòng. Cảm tình hư hư thực thực, bạn ta thường xuyên hỏi: Vậy cuối cùng Hoàng Thúc yêu thương ai?

Mình cho là chính sự thờ ơ của Hoàng Thúc mới khiến cho người ta giữ khoảng cách với người. Sợ như sợ chiếc bóng binh đao đe dọa vương quyền trên mấy miếng ngọc bội sứt, sợ như vậy lực ngầm của đậy Hoài Vương lâu dài rành rành như dấu vết wifi thời chi phí cổ. Đó là lý do ở bên cạnh cái thực tế người là chú của Hoàng Thượng.

Hoàng Thúc siêu cô đơn. Thừa Tuấn khôn cùng cô đơn. Đó như một ám ảnh, luôn luôn muốn được người khác hotline tên thân mật. Nhưng tên thân mật là gì? Là người thân cận mới được gọi!

Có một bạn đã gọi thẳng tên bạn lúc mười lăm tuổi. Mà tín đồ này, dù cô đơn đến đâu, mặc dù lòng gồm ý gì, cho dù sâu thẳm có bao giờ nghĩ, dù trong số những giấc mơ sâu bí mật nhất có khi nào loáng thoáng bất cứ ý niệm mỏng tanh manh nào… cũng không bao giờ là một lựa chọn, không khi nào dám nghĩ đến việc xem xét như một lựa chọn. Những người còn lại, dù tình nhân cầu, sau cùng cũng chỉ tất cả hai người dám gọi.

Xem thêm: Những Tác Dụng Của Thuốc Ngừa Thai Bạn Đã Biết Chưa? Những Điều Cần Biết Về Thuốc Tránh Thai Khẩn Cấp

Thừa Tuấn.

Cái bản chất luôn khoác cái vẻ ngoài thờ ơ lười biện giải dù trong tâm địa gió cuộn sóng dâng chính xác là một bức tường không có ai dám vượt. Cái đó lại dễ khiến người ta nghĩ thúc rạm trầm gian nguy lắm này, mà biết đâu người nguy khốn thật? nhưng thật hay không đặc biệt gì, chả buộc phải thế người cũng đều có sẵn giờ rồi. Hơ hơ…

Vậy nên, thúc tuy phong phú vô cùng, nhưng mà lại chẳng yêu thương ai.

Mình đã từng không hiểu, không hiểu biết nhiều được nguyên nhân nhân vật đó lại yêu nhân vật dụng kia đến thế, yêu thương điên cuồng, yêu thương như chấp niệm, yêu một mình người kia thôi. Kiểu dáng nhân đồ vật yêu cho như thể bao gồm Tây Thi dỡ chuồng nhảy múa trước mặt cũng vẫn ko mảy may xúc động! Đùa chứ! Bất lực cmnr. Không, mình lạc đề rồi, đối chiếu không cân bằng. Bắt buộc là: yêu đến như thể những người dân khác với bao nhiêu là xuất sắc đẹp, từng nào quan tâm, bao nhiêu thân cận ở mặt cũng tất yêu gợi lên chút cảm hứng nào?

Trong khi ấy con fan thực sự thì sao? bản thân chưa lúc nào tập trung thừa lớn vào một trong những đối tượng, cho dù là đối tượng người sử dụng gì, hình dáng như tè thuyết; mà thực tế quanh mình cũng chả ai như thế, lại còn từng tất cả đứa cùng phòng theo thống kê sơ cỗ đã yêu thương được hơn tía mươi người một năm và fan nào cũng cực kì thắm thiết. Chắc do nhìn quanh thời cụ quá xứng đáng buồn, nhưng mà mình sinh ngưỡng mộ với đông đảo vị thánh cả cuộc đời ôm một bụng tình thật với một bạn duy nhất.

Thế nhưng quái lạ, hiện nay thấy hình dáng nhân vật cảm tình không rõ ràng, lòng cũng lại nảy sinh ngưỡng tuyển mộ luôn; đấy, cụ thể là bản thân không tập trung thích được độc nhất một thiết bị mà. Mà lại nói đi cũng nên nói lại, loại kiểu ngần ngừ cũng vừa vừa thôi, mang lại như Yuuki Cross thì tất cả mà nôn không còn lên còn chả kịp. Vậy nên, ưa thích lắm câu này.

“Nhiên tứ còn đang trong nhà đợi ta.”

Liễu Đồng Ỷ thuở đầu người yêu là một trong ảo hình ảnh tự chế tác trong đầu. Liễu Đồng Ỷ sau này người yêu, là người đã luôn mở ra bên tín đồ những thời khắc đặc biệt quan trọng nhất, và là kẻ duy nhất đặt vị trí người một trong những phần niềm tin dù nhỏ bé nhỏ.

Hoàng Thúc siêu cô đơn. Người luôn luôn muốn gồm ai đó điện thoại tư vấn tên mình.

Thừa Tuấn.

Vân Dục, (tự là Tùy Nhã)

Tùy Nhã.

Cái thương hiệu này. Đọc lên nghe như một làn gió vơi thổi qua tai. Chỉ cần nghe thương hiệu là hình dung được người, – lần trước tiên đọc lên cái brand name này mình đã nghĩ vậy. Sau thừa Tuấn, Vân Dục là 1 trong nhân vật dụng nữa mà mình thích.

Nhưng Tùy Nhã không dịu dàng. Anh nhã nhặn nhưng cay độc, thích cười nhạo, đâm chọc, không thật lòng. Biết bao nhiêu là sự việc thật u bi thiết được giấu dưới loại vẻ phương diện cười chòng ghẹo ấy. Con bạn đầy hài hước đó của Vân Dục mà mình thích, cũng như mối quan liêu hệ của anh ý với Hoàng Thúc, kỳ thực, chỉ là lâu đài xây trên cát.

Cái gì ngay từ trên đầu đã là giả, thì dù xây lên gồm đẹp mang đến đâu rồi cũng sập. Nhiên tứ là cơn mơ Hoàng Thúc từ dựng lên vào đầu. Tùy Nhã là giấc mơ thiết yếu anh ngụy tạo ra trước mắt fan để che giấu con tín đồ thật và mục đích cuối cùng. Cả hai fan đó, bằng phương pháp này hay giải pháp khác, đều không là chính mình khi đứng trước thừa Tuấn.

Vân Dục, y hệt như Hoàng Thúc, là nhân vật khôn cùng hờ hững. Anh chưa hẳn người quá coi trọng tình cảm và các mối quan lại hệ. Anh, y như Hoàng Thúc. Là kiểu người yêu bản thân và ước ao khẳng xác định trí của mình. Anh quyết tử mọi thứ cùng thanh danh của mình, xé nát lòng tin của fan anh đặt các tình cảm, – để đảm bảo an toàn người biết con người thật của anh và trân trọng anh.

Cùng khiêu vũ xuống nước đi, giúp xem ai vào hai chúng ta sẽ nói thật trước lúc chết. Khi các sự ngã ngũ. Thực sự là, họ quan trọng ở bên nhau. Điều đặc biệt nhất trong lòng mọi cá nhân không đề nghị là người kia. Khoảng cách đã vĩnh cửu ngay tự đầu, bởi vì.

“Khi kia ngài bẻ một cành mai mang lại ta, ta đề nghị dập đầu tạ ân, nói nhiều tạ năng lượng điện hạ. Rõ ràng ta cũng giống như bầy họ tê mà.”

Đối cùng với mình, nó lý giải mọi điều về Vân Dục. Đây đó là phần ý nghĩa sâu sắc mà mình dường như không thấy ngơi nghỉ tên truyện này. Khoác dù, nó luôn luôn ở đó.

Khải Giả, (ai dám call tên từ bỏ của vua?)

Trong ấn tượng của mình, Khải mang là giữa những nhân vật khó lường nhất. Cơ mà cũng chưa phải chuyện lạ, lòng vua đương nhiên khó đoán. Mình không thể hiểu rằng Khải đưa nghĩ gì.

Đứa trẻ luôn đứng riêng rẽ một chỗ, với bao nhiêu là hầu hạ vây quanh, trong những lúc người bế từng hoàng tử cùng bẻ cành mai cho mỗi người. Mình không hiểu được, con bạn này sẽ phải cô đơn đến nấc nào. Từng nào là ý tứ vào đầu, không thể nào tỏ bày một cách solo giản. Yêu hay không yêu. Muốn hay không muốn. Tin hay là không tin. Thiết yếu nói một câu đơn giản dễ dàng như Khải Đàn: “Trước phương diện thúc, con mãi mãi là đứa trẻ.”

Vì trong cả những ngày thơ trẻ, Khải trả cũng đâu từng bao giờ được làm cho trẻ con.

Mình tin là Khải trả mới là kẻ cô lẻ tẻ trong cuốn sách này, và là kẻ cô solo không thể gồm một thời cơ tìm kiếm tri kỉ như Hoàng Thúc. Hoàng Thúc hy vọng người ta gọi tên mình: thừa Tuấn. Còn Khải Giả, đứa bé xíu này gọi tên tất cả mọi người so với nó là thân quen thân. Vì làm gì có ai dám điện thoại tư vấn tên nó?

Liễu Đồng Ỷ, (tự là Nhiên Tư)

Không gồm gì những để nói tới Liễu Đồng Ỷ, nhân vật bình thản nhất truyện và có lẽ rằng vì vậy mà đem lại cho bản thân một xúc cảm rất bình tĩnh.

Yên bình.

Vậy nên, Nhiên Tư, vẻ mặt im như hồ, nhưng mà lòng đầy sôi nổi. Là nam nhi thư sinh ngồi hiểu trộm tè thuyết thay bởi sách thánh hiền.

Không lô ép bản thân như Khải Giả; không hững hờ thiếu lòng tin, phù hợp buông vứt như Vân Dục; không thờ ơ như Hoàng Thúc.

Liễu Đồng Ỷ chính xác là con bạn ngoài lạnh trong nóng. Yêu đơn giản. Tin đối chọi giản. Chân thành. Luôn luôn hết lòng với không đòi hỏi. Thao tác có hình thức nhưng luôn luôn nhớ suy xét.

Ở mặt Liễu Đồng Ỷ, bạn ta dễ cảm giác yên bình.

Ở mặt Liễu Đồng Ỷ, fan dễ cảm xúc yên bình. Như lần trước tiên người bắt gặp y, một cơn mơ hoang đường chỗ đáy mắt.


*

Lại hỏi, vậy cuối cùng Hoàng Thúc yêu thương ai? tự nhiên thấy bạn ta đã quá đặt nặng chữ yêu thương này. Kỳ thật, liệu người dân có từng thực sự yêu ai?