Văn mẫu lớp 6 kể về người bà của em hay nhất

     
*

RSS
*

Trong gia đình, tín đồ mà em mếm mộ nhất chính là bà của em. Bà là người gần cận với em, âu yếm cho em từ thuở em bắt đầu lọt lòng. Bà ru em bằng những lời ru êm dịu.

Bạn đang xem: Văn mẫu lớp 6 kể về người bà của em hay nhất


Bà em trong năm này đã già rồi, mái đầu đã bạc đãi phơ vị bươn chải với thời' gian. Khuôn khía cạnh đầy đặn, rất đẹp lão. Vầng trán cao đã có rất nhiều nếp nhăn. Em nghĩ rằng, từng nếp nhăn trên gương mặt bà là 1 trong những chuỗi ngày nhiều năm vất vả. Đôi mắt bà không còn tinh anh nữa nhưng đôi mắt ấy thật dịu hiền cạnh tranh tả. Đôi đôi mắt đầy yêu thương thương, trìu mến.
Tuy lưng hơi còng nhưng mà bà tải rất nhanh nhẹn. Đáng chăm chú nhất là song tay khéo léo của bà. Đôi bàn tay ấy đang chai sần, gần như ngón tay gầy gầy, xương xương tuy vậy bà làm cho biết bao nhiêu là việc. Bà rất thích lao động, không nhiều nghỉ ngơi. Bà thích làm cho bánh, làm bếp ăn, dọn dẹp vật dụng gọn gàng, phòng nắp.
Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình yêu mênh mông của bà. Bà khi nào cũng thương yêu và âu yếm em. Bởi những câu ca dao ru hò êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã gửi em vào giấc mộng say nồng. Bà yêu thương thương toàn bộ mọi người, hay trợ giúp người nghèo khó. Bà ao ước em học giỏi, thành tài. Bà dạy dỗ em gần như điều hay, lẽ phải. Bà nhắc nhở em phải biết đạo lí, kính trên nhịn nhường dưới, vâng lời thầy cô giáo, hòa nhã với chúng ta bè. Bà thường mang những mẩu truyện đời thường thể hiên điều nhân nghĩa để giáo dục và đào tạo em.
Tấm lòng hiền lành của bà đã làm vai trung phong hồn em thêm phong phú, đã truyền thêm sức mạnh cho em để vững bước tiến lên. Mái ấm gia đình em ai cũng thích bà, tuân theo điều hy vọng muôn của bà. Em vẫn hay tha thẩn theo bà, thời gian quét nhà, khi nhặt rau, múc nước giúp bà. Em âm thầm mong làm thế nào để cho bà em chớ già thêm nữa.
Trong đời này, ai chẳng tất cả một bạn bà. Và tôi cũng vậy, ko kể tình dịu dàng mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình yêu mến trìu thích của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi buộc phải chuyển nhà, ko được ở bên bà nhưng mà hình hình ảnh bà luôn luôn khắc sâu vào trái tim tôi.
Bà tôi năm nay đã bên cạnh bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như các bà tiên trong những câu chuyên cổ tích. Sườn lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ gồm chấm đồi mồi. Bà đang hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy nhanh chóng nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không thể tinh tường như lúc trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến với nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần vì suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm trắng áo cho các con.
Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay ngọt ngào vô bờ bến của bà. Đêm làm sao tôi cũng ngập trong giấc ngủ êm đềm nhờ vào những mẩu truyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà hotline tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi" luôn làm tôi tỉnh táo bị cắn sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, gửi tôi mang đến trường. đợi chờ cho cánh cổng ngôi trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn loại dáng đi lặng lẽ ấy, bà gửi tôi về bên nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm cúng vô cùng.
Có lần bị ngã, tôi sẽ nằm nạp năng lượng vạ khôn cùng lâu. Bà ẩy nhỏ lật đật cùng bảo: "Con lật đật luôn biết đứng lên sau những lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào nào? con cháu được như bé lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười cợt móm mém "Cháu ngoan lắm, lại phía trên bà phủi đất mang đến nào". Phần đông hôm học khuya, ai oán ngủ quá, tôi gục luôn luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng sủa hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đang tắt từ lúc nào, sách vở và giấy tờ được bố trí gọn gàng, chống nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại giấy tờ cho tôi.
Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ hãi bà mệt tuy thế bà không nghe. Tôi ước ao mình phệ thật nhanh để bảo vệ cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi lâu dài nằm trong vòng tay yêu thương của bà
Bà khôn cùng vui tính, thường nhắc cho anh chị em nghe rất nhiều chuyện hài hước. Bà cũng luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ hàng xóm, bởi vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà thân thương tôi nhưng lại không cưng chiều chiều. Bao gồm lần, tôi ko nghe lời bà. Cả tuần, bà ko nói cùng với tôi một câu nào. Sang trọng tuần sau, bà hotline tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là vấn đề hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vày để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hẹn với mình, không lúc nào được phụ công lao tình yêu của bà.
Bà thích quan tâm cây cảnh, sáng sáng, bà dậy sớm tưới cây trên sảnh thượng. Số đông chồi non, nụ hoa ko phụ công quan tâm của bà, luôn tưng bừng khoe sắc đẹp thắm. đa số lúc nhàn nhã rỗi, bà ngồi ngắm do dự chán các cái cây đang từ từ lớn lên.
Tối tối, lúc đi ngủ, bà thường nói chuyện đến tôi. Nghe những câu chuyện của bà, tôi như được hoá thân vào những nhân vật, khi chính vậy cô Tấm dịu hiền, lúc lại là cô tiên tốt bụng. Bà sở hữu cho tôi tương đối nhiều sách, nhờ đó kỹ năng của tôi được rộng lớn mở hơn.
Giờ đây, khi hà nội thủ đô vào ướp lạnh giá, ở chỗ xa, tôi luôn lo bà gồm mặc đủ nóng không, bà ngủ có yên giấc không… Tôi mong muốn bà sống mãi mặt tôi. Bà ơi, con cháu yêu bà độc nhất trên trần gian này. Bà là bạn bà tuyệt đối nhất.
Bà nội, chính là hai giờ đồng hồ gọi nhiệt tình mà tôi được gọi, bao gồm biết từng nào người không thể bà để mà điện thoại tư vấn và tôi thấy tôi thật hạnh phúc khi được bao gồm bà nội bên trên đời này. Bà không chỉ đơn giản và dễ dàng là mộ tín đồ bà nội cơ mà bà còn là một tri âm tri kỉ của tôi. Hầu hết chuyện tôi hầu hết nói với bà, tâm sự cùng với bà và cho tôi phần đa lời khuyên bổ ích. Bà như trận mưa mùa hạ tưới mát tuổi thơ tôi.
Bà nội tôi trải sang 1 cuộc đời lam bầy vất vả người thiếu phụ sinh ra vào bom đạn vì vậy bà càng thêm mức độ dẻo dai chịu đựng. Bà toi gồm khuôn mặt mà tôi thấy tín đồ ta khen là phúc hậu. Cuộc sống trải qua biết bao cạnh tranh nhọc các lúc chạy giặc bà yêu cầu ngụp trong nước vệt mình trong bèo bao gồm cả những đoạn mương sông nhơ nhất. Tiếp đến khi về nhà chồng nội tôi một tay nuôi dưỡng cha và những bác của tôi trong những khi dó ông nội tôi còn đã bận công tác ngoài thủ đô. Mối mình chăm sóc bảy fan con tôi thấy nội tôi thật khỏe khoắn khoắn. Mặc dù vậy giờ đây, nội tôi bị tai biến mạch huyết não thiệt bất công cho hồ hết gì bà phải trải qua, sụ hi sinh tốt tấm lòng cao niên kia.
Mặc dù sẽ tám kiểu mốt tuổi mặc dù thế trông bà tôi vẫn trẻ con như hồi còn sáu mươi. Ai vào cũng đề xuất khen nước domain authority hồng hào white khỏe, khuôn mặt nội giờ không thể được trẻ em trung đẹp đẽ như thuở xưa nữa mà ráng vào kia là đầy đủ những mối nhăn chằng chịt. Nghe ba tôi bảo rằng nội tôi rất lâu rồi xinh lắm, đẹp mắt lắm và đến đến bây chừ cái tuổi xế trơn chiều tôi vẫn thấy nội tôi cực kỳ đẹp. Đó bởi vì nước da trắng vốn tất cả của nội, là mái tóc tuy đã ở cái tuổi tám mốt tuy thế lại chỉ điểm vài sợi trắng trên đầu. Khi gội đầu thì không còn nhìn thấy mọi sợi trắng kia nữa. Mái tóc dài xa xưa của bà được giảm ngắn đi cho nhỏ gọn và dễ gội. Khuôn phương diện ấy vẫn phúc hậu như ngày nào nhưng mà lại thiệt là đáng tiếc khi khuôn phương diện ngày càng khủng ra, chưa phải vì béo tròn mà là do bệnh. Nói đúng hơn là bị phù mặt tuy vậy vết nám chấm to tựa như những mụn ruồi lộ diện trên mặt của bà. Mắt của bà híp lại, đôi lông mày rụng hết phần bên dưới đi,mi mắt cũng rụng còn lại những sợ hãi mi ngắn cũn. Điều đó không làm bà xấu đi nhưng mà làm bà đẹp hơn vì chưng sau tình trạng bệnh ấy bà vẫn đẹp vãn trẻ con như vẫn bé sáu mươi.

Xem thêm: Tag: Phương Mỹ Chi


Dáng hình của nội tôi bây giờ vì bệnh mà to lên, tuy vậy khổ nỗi bà chỉ to mỗi phần bụng còn thủ túc thì lại gày gò. Không kể đến cánh tay bên đề xuất bị liệt, bà không thể tự xúc cơm được nữa mà yêu cầu có người súc cho. Liệu có còn gì khác khổ hơn khi mất đi một cánh tay, tôi yêu đương bà tôi những lắm cả cuộc sống tu nhân tích đức mà cho cuối đời lại cần yếu sống một cuộc sống thường ngày an lành. đôi lúc uất ức nội tôi khóc như trẻ con con, những nếp nhăn xô lại và rất nhiều giọt nước đôi mắt ào ra bên trên hai đống má. Chiếc miệng mếu xệch đi trông mà không kìm được nước mắt, gặp mặt người thân đi xa về bà càng khóc các hơn. Mỗi tối bà dậy đi lau chùi tôi tỉnh giấc nghe thấy phần lớn hơi thở khó khăn của bà mà động lòng nghĩ bạn dạng thân chưa làm được gì cho bà. Cứ mỗi lần vùng dậy ngồi xuống là cả một sự nặng nề nhọc của bà ngay cả khi lật mình lúc nằm ngủ nữa.
Bà tôi cùng cực vậy đấy và giờ đây tôi thân thương bà hơn bất cứ điều gì, cả cuộc đời ấy tôi sẽ cố gắng giúp mang lại bà vui mỗi ngày. Mai này lớn lên tôi sẽ đổi mới một chưng sĩ xuất sắc để chữa trị bệnh cho người bà thoát khỏi căn căn bệnh quái ác kia.
Chuông đồng hồ đeo tay đều đặn buông chín tiếng. Màn tối yên ắng, im thin thít lạ thường. Chỉ từ âm thanh của gió khua xào xạc trong khu vườn trước ngõ. Em rời bàn học bước ra sân, vươn vai hít thở không khí trong lành để cố kỉnh xua đi cơn bi ai ngủ. Còn hai bài xích tập Toán nữa, phải cố làm cho hết. Từ nệm bên, bao gồm tiếng trở bản thân khe khẽ. Bà nội vẫn thức để ngóng em…
Bà nội em trong năm này hơn bảy mươi tuổi, dáng gầy gò và sườn lưng đã hơi còng. Vết ấn thời hạn in rõ bên trên mái tóc bạc phơ cùng trên khuôn mặt nâu rám hằn sâu đầy đủ vết nhăn của bà. đôi mắt bà đã hơi mờ nhưng mà đôi tai vẫn còn đấy tinh lắm. Chỉ nghe bước chân hay tiếng nói từ xa là bà đã nhận được ra đúng từng bạn trong gia đinh.
Cũng vì chưng quen với công việc nhà nông xung quanh năm vất vả từ thời còn trẻ nên cho tới nay, sức khoẻ của bà còn khá tốt. Các lúc cha mẹ em ra đồng, một mình bà lo đi chợ, làm bếp cơm, chăm sóc bầy gà, bầy đàn lợn. Ít khi em thấy bà ngồi yên ổn một chỗ. Gần như việc xong xuôi xuôi thì bà lại vác cuốc ra vườn, hùi hụi xới đất, nhổ cỏ, bón phân mang đến mấy luống rau cùng hơn chục gốc na, gốc bưởi.
Bà hay nói chuyện. Em khôn cùng phục trí tuệ của bà. Rất lâu rồi bà chỉ được học ở ngôi trường làng, thế nhưng bà lại nằm trong lòng Truyện Kiều, Nhị độ mai, Phạm Công Cúc Hoa. Đồng tiền Vạn Lịch… thuộc với bao nhiêu là ca dao và truyện cổ. Các trưa hè gió nồm nam non lộng, bà mắc võng nghỉ ngơi đầu nhà, ở đung chuyển vừa bỏm bẻm nhai trầu vừa ngân nga hát. Em nghe mấy ráng già nói rằng hồi còn con gái, bà là 1 trong “liền chị” quan liêu họ nổi tiếng của vùng Nội Duệ. Mong Lim.
Con cháu, họ hàng và làng làng rất quý bà vì bà hiền đức lành, phúc hậu. Ai gặp mặt khó khăn là bà sẵn sàng giúp đỡ, chẳng quản lí sớm khuya. Bà hay khuyên nhỏ cháu thương tín đồ như thể thương thân và đối xử với nhẵn giềng phải có tình có nghĩa.
Học cùng làm bài bác tập xong, em thu xếp sách vở cho vào cặp, mua cửa, tắt đèn rồi vơi nhàng chui vào màn. Bà nằm dịch sang bên nhường chỗ đến em. Hơi ấm toả ra từ tín đồ bà rất dễ chịu. Em vòng tay bao phủ lấy lưng bà, thủ thỉ: “Bà ơi! cháu đấm sườn lưng cho bà nhé!”. Bà mắng yêu: “Bố chị! Để bà đợi mãi! Thôi, ngủ đi, mai dậy sớm nhưng mà đi học!”.
Cả đơn vị em ai cũng kính yêu thương bà nội. Bà là tín đồ cao tuổi nhất trong gia đình, bà rất hiền lành và nhân hậu. Bà nội của em trong năm này đã bên cạnh bảy mươi tổi, dòng tuổi của vầng trăng muộn mằn cuối tháng.
Dáng bạn bà nhỏ bé, bé guộc. Để ghi lại những năm tháng qua đi, trong thời gian tháng vất vả sẽ đè lên song vai bé dại bé của bà, cái sườn lưng bà còng xuống nên mỗi lúc đi lại thường yêu cầu chống gậy. Hàng ngày bà hay mặc dòng quần đen và cái áo bà tía rộng thùng thình. Bàn chân, bàn tay của bà gầy gầy, xương xương, nổi rõ những đường gân màu xanh dưới lớp domain authority mỏng. Mái đầu bà bạc đãi trắng như làn tóc của bà tiên trong mẩu chuyện cổ tích. Mái tóc ấy được bà vấn nhỏ gọn trong vành khăn nhung đen bóng. Nước domain authority trắng hồng của bà lúc này đã chuyển sang màu khá nâu và nổi rõ hồ hết chấm đồi mồi. Mỗi lúc có điều gì vui, bà mở miệng cười cợt tươi càng hằn rõ vô số đều nếp nhăn bên trên khuôn mặt hiền đức từ, phúc hậu với để lòi ra hàm răng nhấp nhô đã rụng mất vài ba cái. Mặc dù vậy bà vẫn luôn bỏm bẻm nhai trầu. Bù lại hàm răng khấp khểnh, bà lại có hai con mắt tinh tường. Mặc dù tuổi đã cao nhưng bà vẫn luôn luôn tay, luôn chân lau chùi nhà cửa. Hồ hết lúc từ tốn rỗi, bà thường xuyên sang nhà hàng xóm để chat chit và thăm hỏi. Vì vậy, cả xóm ai ai cũng quý bà. Bà luôn luôn khuyên bảo em có tác dụng điều tuyệt lẽ phải.
Tối tối, bà thường thông báo em học bài xích và làm cho bài. Thỉnh thoảng bà lại kể cho em nghe một cậu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Em gồm cảm tưởng chừng như bà là một trong những kho chuyện cổ tích không bao giờ cạn.
Em rất thương cảm bà. Mọi khi nhớ mang lại bà, em thì thầm hứa: cố gắng chăm ngoan, học tốt để bà vui lòng!
Bài làm cho 6
Trong gia đình, người tôi thương mến và kính trọng nhất là bà nội tôi.
Năm nay, đã xung quanh bảy mươi tuổi nhưng bà còn rất khoẻ. Domain authority bà nhăn nheo, ngăm đen. Tôi vẫn đùa, đấy là chứng tích của thời gian. Không giống với những người bà cùng tuổi, bà tôi tất cả mái tóc đen, dài, thời điểm nào cũng được búi gọn sau gáy. Vầng trán cao, hai con mắt to đã có phần mờ đục. Đặc biệt niềm vui với hàm răng nhuộm black làm bà thêm phúc hậu. Đôi bàn tay xương xương với phần đông vết chai sần bởi vì làm lụng vất vả. Bà ăn diện rất giản dị, nhiều khi chỉ là những bộ đồ nâu vẫn cũ. Mỗi lúc mẹ tôi biếu tiền để sở hữ quần áo, bà thường không đồng ý và bảo: "Mẹ già rồi, không đề nghị nhiều quần áo, con để tiền kia lo cho bầy trẻ".
Bà nội tôi cực kỳ thích chăm lo cây xanh. Sáng sáng, bà hay tự tay tưới tắm cùng bắt sâu mang lại cây. Một lần, chiếc Anh, em chúng ta tôi hỏi bà: "Bà ơi, tại sao bà quý những cái cây này thế. Có khi nào bà yêu bọn chúng hơn bầy cháu không?". Bà quan sát chúng tôi, bảo: "Sao nuốm được, tất yếu là bà nên yêu các cháu bà hơn rồi. Những cái cây này chỉ cần thú vui của bà thôi. Đây là những cái cây ông còn lại khi mất. Bà núm ông quan tâm chúng".
Bà khôn cùng yêu chúng tôi. Hồi tôi còn bé, bà đã thế mẹ, chăm bằm tôi từng li từng tí. Hằng đêm, bà chuyển tôi vào giấc ngủ qua đa số khúc hát ru. Mỏi lần tôi ốm, bà xuống để mắt tôi để người mẹ đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho tôi từng thìa cháo nhỏ. Suốt trong năm tuổi thơ, tôi đã phệ lên trong khoảng tay yêu thương của bà. Sau này, khi không thể ở mặt tôi liên tiếp nữa mà lại cứ những lần xuống nhà tôi chơi, bà lại mang không hề ít quà quê lên cho tôi cùng hàng xóm láng giềng. Ai ai cũng yêu quý với kính nể bà.
Bà cực kỳ nhân hậu. Bao gồm lần, nhận thấy một em nhỏ bé ăn xin tự xa, bà vội cách lại cho bé tiền và bảo nhỏ nhắn đi download gì ăn uống cho đỡ đói. Đợi em đi khỏi, bà nói cùng với tôi: "Cháu đã thấy em kia chưa? Bà đoán chắn chắn em nhỏ nhắn đó chỉ khoảng tuổi con cháu thôi, ráng mà đã phải xuống đường ăn xin. Thật tội nghiệp. Trường hợp từ nay về sau, cháu gặp ai cơ nhỡ, nặng nề khán, con cháu nhớ giúp fan ta. Họ cũng là fan như bọn chúng ta, chẳng qua cuộc sống đời thường của bọn họ không được may mắn, con cháu không khi nào được kì thị, chế giễu bạn ta".
Vì rất thương yêu bà buộc phải tôi khôn cùng thích được về quê. Tôi chỉ mong luôn được chạm mặt bà, được nghe những câu chuyện cổ tích của bà, được nằm trong trái tim bà, thiu thiu ngủ qua tiếng ru à ơi của bà.