Mê vụ vi thành phỉ ngã tư tồn

     

Tần Tang thấy anh có vẻ hơi mệt mỏi, liền nói rằng: "Đứng lên ngồi xuống lâu như vậy, miệng vết thương của anh còn chưa lành hẳn, vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Dịch Liên Khải gật đầu, Tần Tang đỡ anh đứng lên, Dịch Liên Khải vẫn như trước dựa lên vai cô, mượn lực chậm rãi đi trở về bên giường bệnh. Tần Tang đỡ anh nằm xuống, rồi nắm anh cởi trường sam, còn đem chăn giúp anh đắp lại.

Bạn đang xem: Mê vụ vi thành phỉ ngã tư tồn

Chỉ là một chuyết chuyện đơn giản như vậy thôi, nhưng bởi vì dịch liên khải sau thời điểm bị thương đều mất hết sức lực, mà Tần Tang lại người yếu ớt, đến nên cả người không khỏi đều đổ mồ hôi.

Cũng may Dịch Liên Khải sau khi nằm xuống không được bao lâu, thì liền nhắm mắt ngủ rất say.

Tần Tang và anh nằm ở trên hai cái giường khác nhau, cô nghĩ thầm là mình chỉ định nghỉ ngơi một hồi thôi, thế nhưng lại bất tri bất giác, cũng ngủ thiếp đi luôn.

Cô vào lòng vốn rất ngổn ngang, cho nên khi ngủ, lại hoảng hốt một hồi nằm mơ thấy ác mộng. Vào mơ lại thấy mình lúc đang xuất giá, y phục xuất giá đỏ thắm, cô từng bước một từ dưới lầu đi lên. Cầu thang vừa dài vừa dốc đứng, cô trước giờ vốn không quen thuộc mặc cái loại quần dài kiểu như thế này, mặc dù rằng mình vẫn có thể đi mà kim linh (Kim linh là mấy cái kim tuyến màu vàng trên áo cưới) không dao động, thế nhưng dù sao cũng rất sợ giẫm lên vạt áo phía trước.

Xem thêm: Danh Sách Các Rạp Lotte Cinema Ở Tphcm, Nam Sài Gòn

Đi chưa được mấy bước, áo chẽn bên trong đã có một tầng mồ hôi lạnh. Mà lúc này lại thấy Dịch Liên Khải đang đứng ở dưới cầu thang, mặt rất lạnh lẽo cũng chẳng nói câu nào.

Tần Tang thấy bộ dạng tê của anh thật là rất kỳ quái, vì vậy liền đi tới nói chuyện với anh nhưng anh lại chẳng hề để ý tới mình. Kéo tay của anh lại, nhưng tay của anh lạnh buốt vô cùng.

trong lòng cô đang rất hoảng loạn, cố động nhẹ vào vạt áo của anh, nhưng ai ngờ mới chỉ nhẹ nhàng kéo ra thôi, mà cả người anh lại té ngã xuống đất, ngã nhào lên trên người của cô, lộ ra phần lưng sau có một vết thương to lớn như một chén trà lớn, không biết đây là vết thương bởi vì đạn bắn tuyệt là vết đao đâm nữa, thế nhưng máu tươi chảy ào ạt xuống sàn, trên sàn còn có một vũng máu rất lớn, có lẽ anh đã sớm không còn thở nữa rồi.

Anh thân thể cực kỳ suy yếu, toàn bộ đè ở trên người cô, mà cô chỉ biết hốt hoảng khóc lớn lên, cũng không biết rốt cuộc mình có khóc thành tiếng hay không nữa, nhưng chỉ cảm thấy yết hầu của mình nghẹn lại, liền giật mình tỉnh giấc, hóa ra là mình đang nằm mơ.

Thế nhưng cảm giác có sức nặng đang đè lên bả vai lại rất thật, Dịch Liên Khải nghe thấy cô vào mơ kêu lên thành tiếng như vậy, lại còn vùng vẫy giãy giụa, cũng vì anh không thể đứng vững được, nên không biết làm thế nào chỉ đành lay một bên bả vai của cô, lo lắng gọi tên của cô: "Tiểu Tang! Tiểu Tang!"

Tần Tang mở mắt ra mới biết hóa ra là mình đang mơ một giấc mộng nam Kha, cô vẫn còn đang hơi nghẹn ngào, thế nên cũng thấy chút hổ thẹn, còn đang cảm thấy rất xấu hổ. Vì vậy liền lấy lại bình tĩnh, nói rằng: "Đã đánh thức anh rồi sao?"