Ngày vía bà chúa tiên chúa ngọc

     

Bà chúa Ngọc là ai?

Bà chúa Ngọc nói một cách khác là bà chúa tiên giỏi Thánh mẫu mã Thiên Ya na, theo phong cách gọi của người Chăm pa, một dân tộc bản địa đã định cư lâu dài hơn ở vùng khu đất này. Từ Huế mang đến Nha Trang ngơi nghỉ đâu cũng đều có điện bái bà chúa Ngọc. Triều Nguyễn có sắc thượng phong mang lại bà là “Hồng Nhân phổ tế linh ứng Thượng đẳng thần”. Trên Nha Trang tất cả tháp mập cao sáu trượng nhằm thờ bà chúa Ngọc. Lại sở hữu cả hầu như tháp nhỏ tuổi xung quanh nhằm thờ Hoàng tử, hai bạn con cùng hai ông bà cha mẹ nuôi. Bia để trong tháp phệ do bao gồm tay quan đại thần Phan Thanh Giản thời từ bỏ Đức soạn. Trước kia, thường niên triều Nguyễn các ủy thác cho bộ Lễ về đây có tác dụng lễ quốc tế.

Bạn đang xem: Ngày vía bà chúa tiên chúa ngọc

*

Truyền thuyết về Bà chúa Ngọc nương nương độ mạng

Ngày xưa, sống xã Đại An gần cù lao Huân tỉnh giấc Khánh Hòa bao gồm một đôi vợ ông chồng già không có con cái. Ông bà ở trong một căn nhà lá dựng bên vách núi, làm nghề trồng dưa. Năm ấy, mang lại độ dưa chín, sáng nào ra ruộng thăm, các cụ cũng thấy dưa bị hái trộm. Kỳ lạ một điều, chỉ bao gồm một trái dưa mập nhất đẹp nhất là bị hái, nhưng mà kẻ trộm không nạp năng lượng mà cũng chẳng với đi. Trái dưa còn nằm ở một chỗ trống, mà lại bưng lên đang thấy bị nẫu.

Thấy sự lạ, nhị ông bà bèn bàn nhau cất công lưu ý rình. Rồi một đêm trăng sáng, họ mang đến nấp vào trong 1 bụi cây cạnh ruộng. Gần đến nửa đêm, tự dưng đâu có cô bé trạc độ mười bố mười tư tuổi tự nhiên hiện ra ở giữa ruộng dưa. Cô gái rón rón rén đi, quan sát ngắm từng trái dưa một, rồi sau đó, hình như đã chọn được quả vừa lòng nhất thì cúi xuống hái lên. Cô nhìn đi nhìn lại mãi, rồi tìm ra một nơi trống, tung quả dưa tự tay vị trí này sang tay bên kia, với cứ như thế, một thời gian lâu, sau lại bao phủ lấy quả dưa cơ mà ngắm nghía mãi đo đắn chán…

Đúng thời gian ấy, từ nơi nấp, hai ông bà chạy ùa cả ra, núm ngay mang tay cô gái. Còn cô gái, tuy ko chạy trốn kịp tuy nhiên cũng chẳng tỏ ra tất cả chút gì sợ hãi hãi. Cô trả cho họ trái dưa, và khi được hỏi thì cô lễ phép trả lời: Cô là nhỏ nhà nghèo không hề cả thân phụ lẫn mẹ, đơn vị cô ở cách đây rất xa và cô cũng chẳng nhớ được quê mình ở đâu nữa…

Thấy cô gái dễ thương, lại suy nghĩ mình không có con cái, đề xuất ông bà bàn nhau dấn cô về làm bé nuôi, rồi cả hai thuộc nói với cô. Còn cô gái, thấy cử chỉ, lời lẽ của hai ông bà mọi chân thành thì cô yên lặng lắng nghe cùng suy nghĩ, rồi sau đó nhận lời.

Cô theo chúng ta về nhà. Sáng hôm sau, nhì ông bà sửa lễ gia tiên, rồi hai bên chính thức dìm nhau là phụ huynh và nhỏ cái. Từ bỏ đấy trong ngôi nhà đất của họ, bầu không khí vui vẻ êm ấm hẳn lên. Nhị ông bà tận tình yêu thương âu yếm cô, còn cô thì cũng tương đối mực thương yêu kính trọng ba mẹ.

Một hôm trời đổ cơn mưa lớn, nước vây cánh ở thượng mối cung cấp tràn về mênh mang, khiến mọi người đều của phòng không ai đi làm việc được cả. Phụ huynh cô, lẽ tất nhiên là siêu lo lắng, mong sao để cho nước mau cạn để cây cỏ khỏi bị bị tiêu diệt úng. Còn cô, vị tính tình còn con trẻ dại, lại thích hợp nô đùa, cô xuống mặt mé nước cậy đá lên, xếp chúng thành một hòn núi giả rồi đi tìm kiếm những cành cây gẫy gặm vào bao phủ để chơi.

Thấy vậy, ông bà bực quá, nghĩ rằng con cháu chẳng hiểu được lòng bố mẹ, bèn báo cáo trách cứ rồi la mắng. Nào ngờ, cô nàng thấy tủi thân, bèn lủi ra đầu hồi nhà, đứng khóc một mình. Một dịp lâu sau, nhân lúc cha mẹ không ai nhằm ý, cô lại lén thoát ra khỏi nhà, rồi men theo hầu như dải đất cao đi ra phía bờ biển. Cũng cơ hội ấy, rập ràng bên mé nước bao gồm một cây gỗ kỳ nam, ngần ngừ trôi từ bỏ đâu đến. Cô nàng còn khóc hồi nữa, rồi chú ý quanh quan sát quẩn, thấy mình trọn vẹn lẻ loi, cô đơn, cô bèn nhảy luôn lên cây gỗ, cùng một điều kỳ cục xảy ra: cô bé đã nhập thân vào cây gỗ. Cây gỗ bồng bềnh ở đấy một thời gian nữa, như tất cả điều gì còn ghi nhớ cùng lưu luyến, rồi sau đó, theo sóng biển, trôi mãi lên phương Bắc…

Ông bà phụ huynh nuôi cô nàng đang bận bài toán chẻ củi với may vá vào nhà, tưởng bé khóc rồi đùa ở xung quanh đầu hồi, đề xuất cũng không nhằm ý. Đến mãi sau, khi thông báo gọi thì chẳng thấy nhỏ đâu! hai ông bà bèn nháo nhào đi tìm kiếm nhưng khắp chốn cùng nơi, cũng vẫn tốt âm vô tín. Nước lụt mênh mông như thế, lại đang tiếp tục cuộn chảy mãi ra biển, họ mang đến là con gái xảy chân sẽ trôi ra biển khơi mất rồi. Thế là các cụ gào thét, than khóc thảm thiết, tiếp đến làm lễ cúng chay mang đến con, cùng từ đấy trở đi, sống âm thầm, rầu rĩ cho tới cuối đời.

Còn cây gỗ kỳ nam, sau một hồi bập bềnh rồi trôi lên phương Bắc, và cứ cố kỉnh trôi mãi… trôi mãi… Đến khi sóng yên gió im thì sẽ trôi được cả ngàn dặm đường và dạt vào bờ…

Một buổi sáng sớm dân địa phương nọ ra bờ biển, vô cùng kinh ngạc thấy có cây gỗ lạ khôn cùng đẹp trôi tự đâu đến. Họ bảo nhau với thừng chão ra buộc vào rồi cùng kéo lên bờ, nhưng hàng trăm ngàn người xúm vào nhưng cây vẫn không nhúc nhích. Chúng ta bèn đóng góp cọc ghim lại để tìm kế sách khác, và cũng từ đấy, hình như ngay tức khắc, giờ đồng hồ đồn về cây mộc kỳ lạ đang lan ra khắp cả vùng.

Hoàng tử nghỉ ngơi phương Bắc bấy giờ đồng hồ vào tuổi lựa chọn vợ, vẫn đi du ngoạn khắp chốn cùng vị trí để tìm đã cho ra một bạn ưng ý. Khi đến vùng này, nghe chuyện cây gỗ kỳ lạ, đại trượng phu cũng tò mò tìm đến. Thấy cây gỗ đẹp mắt thì bao gồm đẹp tuy thế cũng thanh mảnh lắm nhưng sao cả trăm con người kéo không được thì nam giới lấy làm cho lạ lắm. Cũng vẫn là tò mò, nam giới xắn ống tay áo lên, bảo mọi fan cho mình kéo thử một cái xem sao.

Chiều ý Hoàng tử, mọi người lui cả rạ mà lại thật cực kỳ bất ngờ, lúc hoàng tử vừa thay thừng teo tay lại thì cây gỗ cũng lập tức chuyển động, rồi dần dần, theo sức kéo nhưng tiến vào bờ. Đến khi chạm đất, Hoàng tử kéo mạnh một chiếc nữa thì cây trọn vẹn đã ở trên bến bãi biển.

Mọi tín đồ vô thuộc phấn khởi, vỗ tay reo hò không ngớt. Hoàn thành xuôi, sau thời điểm hỏi chủ ý dân làng, Hoàng tử mang lại quân quân nhân đem cây mộc về kinh đô.

Về phía dân làng, tuy cũng có người còn nhớ tiếc rẻ, nhưng nhiều phần cho rằng, chuyển cây gỗ về gớm là hợp lý hơn cả vì chưng như vậy toàn bộ bàn dân cõi tục sẽ phần lớn được chiêm ngưỡng. Còn về phía Hoàng tử thì cũng chẳng có vui vẻ nào hơn, đàn ông cho là có duyên cớ, bèn không tiếp tục đi kiếm vợ nữa, mà lại cùng quân lính trở về kinh, cùng với cây gỗ.

Khỏi đề nghị nói, lúc về đến kinh thành thì phần đa người, phần đa nơi nghe tiếng, nao nức tìm đến xem đông như vậy nàọ mà lại rồi sự khiếu nại ấy cũng nhanh chóng qua đi bởi vì mọi tín đồ nhìn mãi rồi cũng chán, vày cây đẹp mắt thì tất cả đẹp mà lại chẳng thấy có biểu thị gì là lạ đời cả. Mà dân chúng đề nghị là cần sự lạ lùng, xưa nay trước đó chưa từng có, chứ không hẳn là một chiếc cây đẹp.

Chỉ riêng bao gồm Hoàng tử, do thiết yếu tay bản thân đã tận mắt chứng kiến và thực hiện được một điều kỳ diệu, đề nghị còn giữ mãi trong tim sự vui miệng và niềm mong mỏi đợị lúc mọi tín đồ đã xem ngán xem chê, mang đến mức không thể ai thiết xem nữa, thì Hoàng tử new sai quân bộ đội đem cây về trước Đông cung để mỗi ngày được chú ý ngắm và gần gũi với cây.

Xem thêm: Các Món Ăn Lạ Ở Sài Gòn "Mê Mẩn" Ngàn Thực Khách, Điểm Danh Những Món Ăn Lạ Và Ngon Ở Sài Gòn

Cây trái là đã gồm tình ý với Hoàng tử thật. Từ kia trở đi, mỗi tối trăng sáng, Hoàng tử bỗng nhiên thấy trong thân gỗ bước ra một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, và thuộc lúc, là mùi mừi hương ngào ngạt lan ra theo mỗi bước đi của nàng.

Mê mẩn trước fan đẹp, Hoàng tử rối rít chạy tới, nhưng lần nào cũng vậy, hễ cứ sát mặt, là thiếu nữ lại biến đổi ngay vào vào thân gỗ.

Sau vài lần như thế, Hoàng tử đang nghĩ ra được một cách, cũng tương đối đơn giản chứ chẳng có gì ghê gớm lắm. Quý ông cho mấy bạn lính hầu đứng nấp nghỉ ngơi xung quanh, còn tự tôi cũng nấp sau ở sát đấỵ Khi cô bé vừa mở ra thì Hoàng tử đã cách ra vắt chặt đem tay nàng, cùng mấy tín đồ lính cũng lập tức khiêng cây gỗ mang dấu trở thành đị Hoàng tử bảo cô nàng hãy vui lòng vì nam nhi mà sinh sống lạị cô bé e lệ cúi đầụ cầm cố rồi, ngay khi đó chàng dẫn thanh nữ đến trình với đức vua phụ thân và hoàng hậu, đề cập lại hết nguồn cơn ngọn ngành, với xin bố mẹ hãy tác thành đến họ.

Nhà vua lắng nghe, rồi nói: “Được. Để xem”, kết thúc cho call thị thiếu nữ đưa cô gái về phòng riêng, còn Hoàng tử thì về bên Đông cung.

Sáng ngày sau thiết triều, đơn vị vua mang lại triệu quan lại Thái bốc lại nhằm bói coi điều lành điều gở nuốm nàọ sau khoản thời gian nghe tấu trình là quẻ đại phúc, nhà vua cả mừng rồi ngay sau đó, cho cử đại lễ để hoàng tử sánh duyên cùng cô gái.

Từ đó, cuộc sum vầy của song trai gái ra mắt thật cực kì êm ả, hạnh phúc. Tía năm sau, bọn họ sinh được một gái với một trai.

Tưởng rằng cuộc tình duyên ấy sẽ mặn nồng mãi mãi đến ban đầu bạc răng long. Ai ngờ Hoàng tử cũng là kẻ bạc tình, chỉ thông thường thủy được gồm mấy năm đầu. Khi bà xã đã bao gồm con thì đấng mày râu ta đâm ra hay đùa bời chứ chẳng thân thiết được như trước. Nay rượu, mai cờ bạc, rồi đi dong duổi mọi nơi, không chăm chú gì đến việc dạy dỗ bé cái. Người vợ đã các lần răn dạy can nhưng con trai vẫn hội chứng nào tật ấy, làm chị em rất chán nản. Bởi vậy, làm việc trong hoàng cung, sống thân nhung lụa, kẻ hầu người hạ ko thiếu, mà cô bé cảm thấy bơ vơ, rồi bi thương tủi xót xa, chỉ hy vọng tìm giải pháp bỏ đi, không chút luyến tiếc. Chính vì con tín đồ ta vốn là vậy, nên dẫu là thần thánh, thì lúc tình yêu đã hết, toàn bộ sẽ chỉ với vô nghĩa.

Thế rồi một hôm, nhân khi Hoàng tử bỏ đi dạo lâu ngày, con gái tìm thấy cây kỳ nam mà khi trước đàn lính đã đem lốt biệt. Nàng gọi hai nhỏ đến rồi phát âm một câu thần chú, thay là cả ba bà mẹ con cùng nhập vào cây kỳ nam. Cây kỳ nam giới tự chuyển động rời ngoài hoàng cung rồi lăn xuống sông. Từ sông, kỳ nam dòng nước trôi ra biển. Biển khơi lúc ấy tự nhiên nổi luồng gió trái. Và theo chiều gió, cây kỳ nam giới trôi mãi, trôi mãi… cuối cùng trở lại hải dương phương Nam.

Đến đúng trước quay lao Huân thì gió lặng cùng cây kỳ nam dừng lại. Cây trôi vào liền kề mép nước. Từ bỏ thân cây, cả ba mẹ con bỗng chốc hiện ra, tiến bước bờ rồi về nhà cũ. Cả hai ông bà bố mẹ nuôi lúc đó đều đã mất. Nhà vắng vẻ tiêu điều. Ba bà mẹ con hợp tác ngay vào việc lau chùi và vệ sinh sửa sang cửa ngõ nhà, lập bàn thờ cha mẹ, các cụ tổ tiên, rồi cùng làm nạp năng lượng sinh sống với dân làng. Trường đoản cú đấy trở đi, quê hương, vùng quay lao Huân hàng ngày một thêm ấm no, trù phú. Núm rồi cho một hôm, giữa thời gian trời quang mây tạnh, trước sự chứng con kiến và ngạc nhiên của gần như người, cả ba bà mẹ con cùng bay vút lên trời…

Ở phương Bắc, Hoàng tử đi chơi về thấy bà xã con mất tích. Tìm cây kỳ nam ngày trước thì cũng chẳng thấy đâụ Chàng hối hận vô cùng, lòng tự nhủ lòng vẫn tìm ra bởi được ba người mẹ con, dẫu bao gồm phải trở xuống tận địa ngục.

Khi xưa, lúc ở bờ hải dương chàng có nghe dân bọn chúng nói cây mộc này trôi từ biển lớn phương nam lại. Chũm là Hoàng tử vào giã từ vua phụ thân và hoàng hậu, rồi cùng một vài gia nhân, quân lính và thủy thủ xuống thuyền, dong buồm thừa biển nhắm đến phương Nam.

Khi thuyền vừa đúng cho cửa Đại An thì thốt nhiên đâu một trận cuồng phong kinh hoàng nổi lên. Thuyền đắm, cả Hoàng tử thuộc gia nhân thủy thủ các chìm sâu xuống đáy nước. Tuy thế khi cơn sốt tan thì tự nhiên biển ở phần ấy cũng nổi lên một mô đá nhỏ, quá cao khỏi phương diện nước. Cùng bề mặt mô đá bao gồm hình thù ngoằn ngoèo tương tự như những sản phẩm chữ nổi. Từ bao đời nay, đã có nhiều người hay chữ cùng kiến thức uyên bác đi thuyền tới đó, nhưng không ai đọc được đấy là những chữ gì. Và chắc hẳn rằng như cụ nên có thể cho rằng, đa số điều kín đáo của thiên cơ, chắc hẳn còn lâu tín đồ ở dưới trần gian mới rất có thể hiểu thấu được hết.

Ba người mẹ con phụ nữ tiên đã về trời, nhưng từ đó tới lúc này vẫn thường xuyên hiển linh ở các nơi sát xa quanh vùng cửa Đại An, vùng tảo lao Huân, cù lao Yến. Vì chưng vậy dân đi biển, đi đánh cá, đi kiếm tổ yến vẫn thường xuyên bày lễ vật, dâng hương rồi phía mặt lên trời cao ước xin sự bít chở, phù hộ phù hộ của nữ giới tiên, cơ mà từ kia trở đi được kính cẩn tôn xưng là bà chúa Ngọc.