Tuổi thơ dữ dội có thật không

     

Những năm tháng sương lửa đạn bom mất non đau thương nhưng hào hùng tráng khí từ lâu đã trở thành một đề tài quen thuộc thuộc trong văn học Việt Nam. Gồm một Tuổi thơ dữ dộicũng viết về đề tài thân quen thuộc ấy nhưng đem lại nhiều những xúc cảm cạnh tranh quên.

Bạn đang xem: Tuổi thơ dữ dội có thật không


Đây là tác phẩm của đơn vị văn Phùng quán gồm tám phần ghi lại những năm mon chiến đấu gian khổ của hơn ba mươi thiếu niên trong Đội thiếu niên trinh sát của trung đoàn Trần Cao Vân ở Huế (tiền thân của Trung đoàn 101) vào những năm đầu của cuộc chống chiến chống Pháp.

*
Ảnh bìa cuốn sách Tuổi thơ dữ dội

Tuổi thơ dữ dội là một vào những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Phùng Quán, ông ko chỉ là một bên văn, đơn vị thơ mà còn là một một chiến sĩ giải pháp mạng.


Mục lục ẩn
1Vài nét về tác giả Phùng cửa hàng và Tuổi thơ dữ dội
2Trần Lượm là sắc đỏ quật cường, gan dạ và mưu trí
3Quỳnh sơn ca là sắc vàng ấm áp vào Tuổi thơ dữ dội
4Mừng cùng mảnh trời xanh ngan ngạt ngào đầy thơ ngây với trong trẻo

Vài đường nét về tác giả Phùng cửa hàng và Tuổi thơ dữ dội

Ông gia nhập Vệ quốc quân vào năm 1945, dưới mục đích của một chiến sĩ do thám thuộc Trung đoàn 101. Thiết yếu những năm mon thiếu thời sớm tham gia kháng chiến ấy đã đem đến mang lại Phùng quán những tư liệu đắt giá với sống động, góp ông viết phải một Tuổi thơ dữ dội vừa hư vừa thực.

Cuốn sách được khởi thảo bên bờ Hồ Tây năm 1968 nhưng phải sau mười tám năm mới kết thúc trong một lều cỏ giữa hồ Tịnh Tâm.

Thật may vị tác phẩm đã được xuất bản vào thời kỳ đổi mới, lúc những đóng góp mang lại nền văn học Việt nam của Phùng quán được quan sát nhận lại một bí quyết đúng nghĩa và xứng đáng sau ảnh hưởng của phong trào Nhân Văn Giai Phẩm.

*
Hình ảnh công ty văn Phùng tiệm và cuốn sách Tuổi thơ dữ dội

Như những tác phẩm viết cùng thời, Phùng quán chọn những ngày chống chiến gian khổ có tác dụng bối cảnh chủ đạo nhưng ông chọn một lối đi khác, không miêu tả những người lính dạn dày gớm nghiệm, những nhân vật bao gồm của ông là những chiến sĩ nhỏ tuổi của Trung đoàn Trần Cao Vân.

Sinh ra trong thời sương lửa đạn bom, những đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành ấy đã xung phong vào Vệ Quốc Đoàn với nhiều lý do và trả cảnh không giống nhau.

Có đứa bị đối xử tệ bạc từ nhỏ, gồm đứa mê mấy khúc nhạc biện pháp mạng, bao gồm đứa hiện ra đã là “con công ty nòi” phương pháp mạng nhưng chúng đều có một điểm tầm thường là tuổi đời còn nhỏ quá, chưa hiểu bỏ ra về cuộc đời này chứ nói gì đến phòng chiến.

Ấy vậy nhưng những thám thính nhỏ người ấy lại tạo ra sự những chiến thắng, những kì tích vượt qua chiếc tuổi của những em. Mỗi nhân vật đều gồm những màu sắc riêng nhưng nổi bật hơn hết, chiếm nhiều dung lượng nhất trong tác phẩm là tía nhân vật Trần Lượm – Lượm Sứt, Quỳnh sơn ca với Mừng.

Ba chú bé, giống như những color sắc cơ bản nhất vào một dải cầu vồng của một thế hệ trẻ anh dũng vào những năm đầu của cuộc phòng chiến chống Pháp.

Trần Lượm là sắc đỏ quật cường, quả cảm và mưu trí

Sinh ra trong một gia đình có truyền thống biện pháp mạng lâu đời, phụ vương là cán bộ Việt Minh hạng nặng, bị bắt với tra tấn lúc em còn chưa ra đời nhưng mẫu máu phương pháp mạng như đã sớm chảy trong huyết quản của Lượm.

“Tau tất cả bảy chú, nhì o. Cả nhà tau Việt Minh một mạch. Ông nội tau là Việt Minh phụ lão. Phụ vương tau là Việt Minh từ lúc tau chưa đẻ. Tau được nhị tuổi thì cha tau bị Tây bắn chết. Chừ đến phiên tau… Nhưng Việt Minh đời tau sướng hơn nhiều… Đời cha, Việt Minh tay không, ko súng không đạn. Tây bắn bản thân chỉ chịu chết. Đời con, hắn bắn mình, mình bắn lại!”

– Tuổi thơ dữ dội

Ngay từ những ngày đầu thâm nhập Vệ Quốc Đoàn, em đã tỏ rõ mình là một chiến sĩ cừ khôi với bản lĩnh không chiến bại gì một người quân nhân trưởng thành thực thụ. Trần Lượm còn được biết đến với tên gọi Lượm sứt, Phó trưởng ban sát hại đồn Hộ Thành cùng là một chiến sĩ rải truyền đơn hạng nặng.

Bằng sự gan dạ, bình tĩnh và nhanh trí, em đều xong xuất sắc nhiệm vụ mỗi lúc được giao.

“Mỗi lần đi, Lượm đều cụ đổi phương pháp cất giấu tài liệu và cách hóa trang. Lần nó đóng vai thằng nhỏ đi chợ tay xách rỏ rau, tay xách mấy nhỏ cá tràu, cá trê; dây lạt xâu mang.

Báo cáo, tài liệu nó cuộn tròn, bọc giấy bóng, nhét sâu vào bụng cá. Đến nơi, thằng Hiền, Tổ trưởng tổ liên lạc phải sử dụng dao mổ bụng cá mới lấy được tài liệu ra, bao gồm lần nó đóng vai cháu đi về quê thăm bà ngoại, tay xách một xâu bánh ít.

Ruột bánh đã được Tư-dát khéo léo moi hết tôm thịt ra chén, cùng nhét cố kỉnh vô đó tài liệu.

Có lần nó giả có tác dụng thằng bé xíu chạy chơi lêu lổng kế bên đường. Chân đất, đầu ko nón không mũ, mặc phong phanh cái áo sơ mày cộc tay với quần đùi. Tay nó cầm đẫn mía, vừa đi vừa cắn, nhai, hít nước ngọt, nhả bã.

Ngang trạm kiểm soát bọn giặc chặn nó lại, bắt giơ cao nhị tay lục tra cứu khắp người. Bọn giặc cứ việc rà nó cứ bình thản cắn mía, nhai rạo rạo, hít nước, nhả bã. Nước mía nhậu cả xuống cằm. Soát ko thấy gì, bọn giặc cho nó đi.

Nhưng nó chưa đi vội, cứ đứng đó cắn tước mía, làm nên vẻ tò mò xem bọn chúng lục rà những người qua đường. Nó còn cố ý có tác dụng vướng cẳng vướng chân bọn cảnh sát, làm chúng phát cáu…

Bấy giờ nó mới ôm mông đít, nhăn nhó xuýt xoa, rồi cắm cổ chạy biến. Tài liệu nó gấp nhỏ đặt giữa lòng bàn tay cầm đẫn mía. Cách giấu này có vẻ như rất hớ hênh nhưng lại rất bí mật đáo. Bí mật đáo vày bất ngờ. Bọn giặc kiểm soát ko thể ngờ tới được”.

– Tuổi thơ dữ dội

Nhưng rồi những sự biến không may luôn ập đến, bị phản bội bởi chính đồng đội của bản thân là Kim điệu, Lượm bị bọn giặc bắt. Bọn chúng nhốt em vào trong nhà lao rồi cần sử dụng đòn roi tra tấn, kìm kẹp cùng đe dọa nhằm bắt em khuất phục cùng đầu hàng.

Những đòn tra tấn xé thịt của Ty bình an hay của Một Điếu chưa bao giờ làm em đầu hàng và gục ngã. Ấy thế nhưng mà Lượm bật khóc cùng suy sụp lúc thấy anh chỉ huy trưởng bị bắt vào nhà lao Thiên Phủ, đó là những giây phút hiếm hoi yếu lòng của chú nhỏ bé quả cảm.

*
Có một tuổi thơ đầy gian cạnh tranh nhưng hết sức hào hùng, anh dũng vào những trang văn của Phùng Quán

Bởi em giống như những đứa trẻ thuộc trang lứa khác, dẫu có cứng cỏi, bao gồm gan dạ cùng quật cường đến đâu thì vẫn còn những non nớt ngây thơ của tuổi niên thiếu, niềm tin và nghị lực của em gắn liền với những con người cụ thể nên lúc thấy anh chỉ huy trưởng cũng trong cảnh tù nhân đày, đã có những lúc Lượm tưởng như suy sụp.

Nhưng rồi chiếc máu biện pháp mạng thôi thúc, tiếp thêm vào cho em động lực. Lượm tìm bí quyết vượt tù, ba lần bị bắt là cả bố lần người chiến sĩ ấy tìm phương pháp bỏ trốn, chưa bao giờ vào em dập tắt ngọn lửa đỏ rực của lòng yêu nước.

Lượm là chỗ dựa tinh thần đến những đứa trẻ khác thuộc trong cảnh tù ngục giống mình và hết lần này đến lần khác, em trở thành người hùng đại diện mang lại niềm tin và hy vọng.

Quỳnh sơn ca là sắc xoàn ấm áp trong Tuổi thơ dữ dội

Nếu Trần Lượm là ánh đỏ rực rỡ của nhiệt huyết với mưu trí thì Quỳnh sơn ca giống như ánh nắng xoàn tươi mới, đem đến niềm vui và lạc quan lại hy vọng mang lại những ngày phòng chiến gian khổ.

Sinh ra vào một gia đình giàu có, Quỳnh được chiều chuộng cùng sống một cuộc đời sung túc. Em tài giỏi thiên bẩm về âm nhạc, nếu cứ sống một cuộc đời an nhàn như vậy thì tất cả lẽ tài năng âm nhạc của em còn tồn tại thể vạc triển hơn nữa.

Xem thêm: Lời Bài Hát Sao Em Không Yêu Như Lời Em Hứa, Hợp Âm Sao Em Không Yêu Như Lời Em Hứa

Cái duyên đưa Quỳnh đến với Vệ Quốc Đoàn đó là những bài hát phòng chiến, những ca từ hào hùng tráng khí ấy đã tạo động lực thúc đẩy và đưa em đến với phương pháp mạng.

*
Hình ảnh minh họa mang lại nhân vật Quỳnh sơn ca với Bồng da rắn vào cuốn sách Tuổi thơ dữ dội

Quỳnh không tồn tại sự láu lỉnh và tinh nghịch như Tư–dát, cũng không tồn tại cái chú ý trải đời với hiểu thấu giải pháp mạng như Bồng domain authority rắn có thể ngửi thấy mùi của Việt gian, của bọn cung cấp nước. Em yếu đuối và mỏng manh, cũng không được giao những nhiệm vụ trọng yếu.

Cái duy nhất em có đó là khả năng viết nhạc của mình, thứ tưởng như chẳng đóng góp gì mang lại kháng chiến, cho phương pháp mạng nhưng lại tiếp thêm sức mạnh cho các chiến sĩ trong buổi gian khó.

Cha em là một thương hiệu đại Việt gian, Phó tổng trấn Trung Kỷ, em trốn bên đi Vệ Quốc Đoàn.

Thế rồi đến khi bị thương nặng, cha mẹ cử người công ty đến đón, hứa hẹn chỉ cần xoay về em sẽ được xuất dương thanh lịch Thụy Sĩ để chữa bệnh và học hành đến đến lúc thành tài, nơi mà nếu Quỳnh sống ở đó sẽ gồm một cuộc sống thư thả hạ với phát triển tài năng âm nhạc của mình.

Đứng giữa sự chọn lựa đầy cám dỗ ấy, mà một theo lời anh chỉ huy đó quả là một sự lựa chọn cực nhọc khăn với những người trưởng thành chứ ko nói đến một đứa trẻ, ai cũng tưởng em rồi sẽ theo cha, bỏ kháng chiến và cách mạng.

Ấy thế cơ mà em lại dõng dạc trả lời: “Em chỉ cần tiếng tốt của ba, của mạ của gia đình thôi… Nước Thụy Sĩ làm cho chi bao gồm sông Ô Lâu, làm chi có Xê-ca Một, Xê-ca Hai, Xê-ca Ba… Xê-ca Bảy? … Qua bên đó em làm cho chi có đứa bạn trèo hết lên các ngọn cây cao thành phố để search lá thuốc về chữa bệnh mang đến mạ… mà lại em thì mê say sông Ô Lâu, ham mê Xê-ca, đam mê bạn em hơn.”

– Tuổi thơ dữ dội

Ai cũng ngạc nhiên trước quyết định cùng giọng điệu cứng rắn của em. Rồi em hát vang bài hát Sông Ô Lâu phòng chiến, bài hát do bao gồm tay em viết để tiếp thêm niềm tin với hy vọng đến những người lính trong trả cảnh chiến đấu gian khổ.

Và em chết, chết do vỡ tim, chết lúc đang vang dội khúc hát ấy. Quỳnh giống như chú sơn ca bé nhỏ nhỏ của chiến trường gian lao, đến tận khi lìa đời vẫn vang dội dõng dạc khúc ca của lòng yêu nước.

Mừng với mảnh trời xanh ngan ngát đầy thơ ngây và trong trẻo

Mừng là nhân vật chủ yếu thứ cha của cuốn truyện, là người nhỏ tuổi nhất trong trung đoàn Trần Cao Vân, là cậu nhỏ nhắn thật thà, ngờ nghệch hết mực thương mẹ. Em đã trèo lên ngọn cây cây bút bút cao nghều để hái lá tầm gửi chữa bệnh suyễn mang đến mẹ.

Đó cũng là dòng duyên đưa chú nhỏ nhắn đến với Vệ quốc đoàn, em muốn đánh Tây giành độc lập, để “sau ni mạ em gồm mắc bệnh chi còn nặng hơn cả bệnh hen suyễn cũng được bao gồm phủ chữa mang lại lành”.

Cứ thế Mừng đem theo trái tim ngây thơ đơn thuần tham gia phòng chiến, trở thành một người chiến sĩ bé nhỏ mà lại quả cảm.

Nhỏ tuổi, gầy lô ốm yếu nhất đội nhưng em lại là tấm bản đồ sống của Chiến khu vực Hòa Mỹ. Chỉ cần một dòng liếc mắt là em có để đọc được cả bản đồ mật, leo trèo qua cả bảy chiến khu có tác dụng liên lạc.

Mừng là đứa bé ngây thơ với chưa hiểu sự đời, vì sự phản bội của thiết yếu người bạn đồng hành là Kim điệu, con gián điệp được Sở mật thám phòng nhì sở hữu cắm mà lại em bị nghi oan là Việt gian.

Em đớn đau và bất lực khi không ai tin bản thân nhưng vẫn một lòng anh dũng chiến đấu đến những giờ phút cuối cùng, với nhiệm vụ nhận điện của Ban tham mưu trưởng, quan sát vị trí của giặc để thông báo kích hoạt bom.

Câu nói cuối thuộc của em “Anh ơi, anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí”cũng là tiếng nấc nghẹn ngào tha thiết khép lại những trang cuối cùng của Tuổi thơ dữ dội.

“Lời cầu xin khẩn thiết cuối cùng của người chiến sỹ thiếu niên vừa tròn 13 tuổi đời, yếu ớt cùng nhỏ như gần một hơi thở, nhưng vào khoảnh khắc ấy đã trùm lấp cả tiếng bom đạn giặc, và cả tiếng sấm rền của trận địa mìn đã làm cho tanh bành hơn hai đội giặc”.

– Tuổi thơ dữ dội

Không chỉ Lượm, Quỳnh xuất xắc Mừng mà gồm cả một thế hệ như vậy hiến trọn một đời mang lại dân tộc. Với nhiều người, cả một đời có nghĩa là bốn mươi năm, bảy mươi năm tuyệt thậm chí là cả trăm tuổi nhưng với những đứa trẻ ấy cả một đời đôi khi là chưa qua niên thiếu.

Các em đem tuổi đời một quãng mười lăm mất mát cho chiếc trăm tuổi của đất nước.

*
Một phân cảnh vào bộ phim Tuổi tho dữ dội của đạo diễn Nguyễn Vinh Sơn

Bằng ngòi cây viết tôn trọng sự thật và giàu chất thơ, Phùng quán đã miêu tả một biện pháp sống động tuổi thơ gian cực nhọc nhưng đầy anh dũng với quả cảm của những chiến sĩ trung đoàn Trần Cao Vân vào những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp.

Với những giá bán trị với thông điệp sâu sắc cuốn sách đã đạt được giải A Văn học Thiếu nhi của Hội công ty văn Việt phái mạnh ngay nhì năm sau ngày xuất bản.

Tuổi thơ dữ dội với sức sống ko ngừng nghỉ của nó đã được đạo diễn Nguyễn Vinh Sơn chuyển thể thành phim vào năm 1990, đem những người quân nhân quả cảm đến gần hơn nữa với khán giả.

Thời chống chiến đã đi qua, đất nước đã chủ quyền trở lại nhưng những giá trị nhân văn của cuốn sách vẫn còn mãi mang đến đến ngày hôm nay. Nó giống như một bản hùng ca đầy bi tráng, khơi gợi và làm cho sống dậy ở mỗi người lòng yêu thương nước nhiệt thành sâu sắc.