Phim đường về nhà hàn quốc

     

Đường về nhà (The Way Home) do đạo diễn Lee Jeong-hyang viết kịch bản và sản xuất, dựa trên hồi ức về bà ngoại mình. Toàn bộ dàn diễn viên, trừ vai cậu bé con, đều được lựa chọn từ các cư dân của một ngôi làng hẻo lánh tại Youngdong, tỉnh Bắc Chuncheong. Địa điểm quay phim chỉ có 8 hộ dân. “Đường về nhà” đã vượt qua nhiều bộ phim bom tấn về doanh thu phòng vé với hơn 4 triệu lượt khán giả.

Bạn đang xem: Phim đường về nhà hàn quốc

*

Phim kể về cậu bé Sang-u 7 tuổi sống với mẹ ở Seoul. Vì cuộc sống khó khăn nên mẹ cậu phải đưa cậu về để bà ngoại ở quê chăm sóc một thời gian. Bà ngoại của Sang-u đã ngoài 80, bị gù và câm. Vì còn nhỏ tuổi cộng thêm tính cách nghịch ngợm nên lúc đầu, cậu rất khinh thường, hay trêu trọc và dở bao trò tinh quái với bà. Thế nhưng, bà vẫn rất mực yêu thương và lặng thầm chăm sóc cậu, để rồi cuối cùng khiến cậu thật sự nhận ra điều ấy.

Sự xuất hiện của người bà trong phim ngay từ những cảnh đầu đã khiến người ta thương cảm. Sống một mình trên núi cao, già và tàn tật, bà dường như rất cô đơn. Khi mẹ của Sung-in đưa con về và nói phải đi ngay, bà đã ra dấu xin con ngủ lại một đêm. Dáng đi gù lưng, khuôn mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi của bà cũng dễ dàng khiến người ta xúc động. Mặc dù chỉ là một bà lão sống trong làng, chưa từng biết đến diễn xuất, nhưng dường như Kim Eul Boon đã thật sự mang đến một vai diễn xuất sắc, lấy đi nước mắt của mình rất nhiều lần.

*

Xem phim, người ta giận Sang-u ít mà thương cậu nhiều hơn. Sinh ra trong gia đình bố mẹ li dị, phải sống cuộc sống nợ nần với mẹ, cộng thêm môi trường thành phố khắc nghiệt, cậu bị thiếu tình yêu thương và sự quan tâm đúng cách. Lần đầu về quê, không có đồ đạc tiện nghi, phải ở trong căn nhà tồi tàn, không có chỗ để mua pin cho máy điện tử, cậu bé trở nên chán nản.

Xem thêm: Xem Phim Sói Già Phố Wall Thuyết Minh, Sói Già Phố Wall

Thật dễ hiểu khi thời gian đầu ở với bà, cậu luôn tỏ ra chảnh chọe và kiêu căng, chỉ dán mắt vào đồ chơi của mình, ăn thức ăn cậu mang về, thậm chí không cho bà động vào mình vì sợ bẩn. Cậu vứt dép của bà đi khi bà không cho tiền mua pin, đá cái bô đi ngoài vỡ tan tành, lấy trộm trâm của bà đi bán lấy tiền, nằng nặc đòi bà mua gà rán nhưng lại không ăn khi bà chỉ làm cho cậu gà luộc, bắt bà phải đi bộ về còn mình đi xe buýt với bạn nữ cậu thích,…

*

Thế nhưng, dần dần, trong cậu có cái gì đó thay đổi. Tuy không lập tức nhưng từ những hành động rất nhỏ, thậm chí cậu cũng không nhận ra.

Hình ảnh xúc động nhất với mình chính là lúc Sang-u bị chảy máu chân, nhìn thấy bà và đã khóc rất to. Đó không chỉ vì đau, mà còn là nước mắt của sự hối hận, tin tưởng và yêu thương. Nhưng đúng lúc này, bà đưa cậu một lá thư của mẹ, nói rằng sẽ đón cậu về thành phố.

*

Đêm trước khi đi, cậu đã thức khuya để vẽ những hình ảnh lên tập ảnh đồ chơi, để bà có thể gửi chúng đến cho cậu (vì bà không biết chữ). Những bức ảnh trẻ con ngộ nghĩnh với dòng chữ ” Bà nhớ cháu”, ” Bà bị ốm rồi” khiến mình vừa cười vừa cảm động. Câu cuối cùng của Sang-u khiến cả hai bà cháu cùng khóc khi cậu nói: ” Khi nào bà ốm, hãy gửi một tờ giấy trắng đến cho cháu, thế thì Sang-u mới về với bà được.”

Nếu là Sang-u không đến ở với bà, không nhận được sự yêu thương tuyệt vời ấy, có lẽ ta sẽ không thể có một Sang-u tình cảm và biết quan tâm người khác như vậy, ngay cả khi cậu đã lớn lên.

*

Cuối phim, khi chuẩn bị lên xe, Sang-u đã đưa cho bà tập vẽ của mình đêm trước, rồi chạy thẳng lên xe. Có lẽ vì tính cậu vẫn còn trẻ con, lại hay xấu hổ, nên không thể nói được lời yêu hay ôm bà. Chỉ khi xe bắt đầu lăn bánh, cậu chạy nhanh ra ghế sau, ra dấu xin lỗi và chào tạm biệt bà. Đây thực sự là một cảnh xúc động, vì sau khi quay xong cảnh này, cả hai diễn viên chính đã khóc và ôm nhau. Có lẽ, họ đã nhận được rất nhiều từ bộ phim, đặc biệt là diễn viên Yoo Seung Ho, khi đây là vai diễn đầu tiên trong cuộc đời anh.