Tiểu thuyết bong bóng mùa hè

     
Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương trăng tròn Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116

Đêm đó, trước khía cạnh cô.Âu Thần vẫn quỳ xuống.Màn đêm black kịt, không chút ánh sáng, sự yên ổn tĩnh khiến cho người ta nghẹt thở, sợi ren lụa màu xanh lá cây hồn phiêu phách lạc bị gió cuốn đi.

Bạn đang xem: Tiểu thuyết bong bóng mùa hè

Anh từ từ khuỵu xuống, khuôn mặt như nhợt nhạt hơn, anh sẽ phạm đề xuất sai lầm chắc hẳn rằng không thể làm sao bù đắp nổi, anh chỉ từ có thể biết dùng toàn bộ sự tôn nghiêm cừ khôi và kiêu ngạo của mình để ước xin cô nhỏ nhắn khoan dung.Chầm chậm…Anh quỳ sụp trước bạn cô bé…Đêm kia cô ngạc nhiên đứng đờ người…Nhìn Âu Thần đang từ tự hạ mình xuống…Như bị đụng điện!Hạ Mạt lag mình quay fan bỏ đi, cô bé nhỏ đã không thể nhìn dòng khoảnh khắc cả thân tín đồ Âu Thần đã hoàn toàn quỳ trên mặt đất! Cô bé nhỏ đã quay sống lưng về phía Âu Thần, cô bé nhỏ không muốn nhìn anh. Mang đến dù trong thâm tâm ngực cô đã hoảng loạn, bùng cháy rực rỡ nỗi căm hờn và đau xót của việc tan vỡ, cô bé bỏng cũng khó lòng nhưng giương mắt chứng kiến cảnh Âu Thần ngạo mạn cùng cao quý, đầy cách thức quy củ lại lộ diện trước mặt cô nhỏ xíu trong một tư thế thấp kém như vậy!“… nếu lỗi là sinh sống anh…”Lá cây anh đào kêu xào xạc, dưới đầu gối là mặt khu đất lạnh kia tái, sườn lưng Âu Thần vững giữ lại thẳng đầy kiêu ngạo, song môi khổ sở nhợt nhạt.
“Anh… xin sửa…”Quay sống lưng lại với Âu Thần, trong tối tối, phần đa lời Âu Thần nói bên tai, trái tim cô bé đau như ao ước nổ tung! Nỗi đau này, cô khó khăn mà sáng tỏ nỗi đó là vì lòng căm hận Âu Thần hay bởi vì sự chua xót khi chứng kiến Âu Thần buồn bã như cố kỉnh này!Hạ Mạt gặm chặt môi, trái tim thời gian lạnh buốt có lúc lại rực lửa, rất nhiều hình hình ảnh mấy năm vừa qua vui vẻ bên Âu Thần ào qua. Cơn đau kinh hoàng lại tràn ngập, rứa rồi trong đầu cô bé bỏng lại xuất hiện thêm hình ảnh khuôn mặt bố mẹ Doãn máu me đầm đầm được đậy bởi tấm drap white lóa, rồi hình hình ảnh em tè Trừng giờ chưa chắc chắn sống chết như vậy nào, cậu bé bỏng vẫn đang phía bên trong phòng biện pháp ly, trên người cắm hàng lô dây dợ…“Anh mãi mãi không thể sửa được!”Nỗi hận khiến tiếng nói của Hạ Mạt băng lạnh, cô bé bỏng không xoay đầu lại, cho vô trong nhà. Trong sân chỉ từ lại loại bóng cô đơn của Âu Thần vẫn quỳ dưới gốc cây anh đào.“Hạ Mạt!...” Giọng Âu Thần đau buồn gọi, “… anh cần làm nắm nào nhằm em new tha thứ đến anh?” bất cứ cô nhỏ xíu bắt anh cần trả giá như vậy nào, chỉ cần cô chấp nhận ở lại, bởi không chỉ cần cô quay đầu nhìn anh rước một lần. Khung trời đêm sương white giăng đầy, láng hình cô chỉ là một trong những chấm đen đang từ từ biến mất…“Trừ khi…”Không quay đầu lại, Hạ Mạt nhìn lên khung trời tối đen như mực, góc nhìn lạnh lẽo. Chắc hẳn rằng Tiểu Trừng đang chết, gồm lẽ, cô nhỏ xíu cũng sẽ chết cùng tè Trừng. Vậy thì, cho tới chết, cô nhỏ bé cũng sẽ không tha thứ mang lại anh.“Anh chết đi.”Sau sườn lưng cô, trong khi có giờ đồng hồ thét của Âu Thần, Hạ Mạt nghe ko rõ, cũng không thích nghe rõ, quả đât của cô nhỏ xíu đã trọn vẹn sụp đổ, cô nhỏ bé đã chẳng còn gì khác đáng để lưu tâm.
*
Tối tăm.Không gồm lấy một tia sáng.Sương mù giăng đầy trời, cành lá không chấm dứt nghiêng ngả, Hạ Mạt không xoay đầu lại, không một chút ít quyến luyến, rét lùng bặt tăm trong đêm tối.Sắc đêm biến thân hình đang quỳ dưới cội cây của Âu Thần thành một chiếc bóng, loại bóng của đêm đen, vẫn chiếc dáng ngạo mạn quý tộc ấy, sự thỉnh cầu được tha thứ và nỗi đau dưng cao kịch liệt làm cho sợi ren lụa màu xanh da trời đang bay đột nhiên chợt rớt xuống.Trời đột ngột trở mưa.Giọt mưa xuyên qua lá cây rơi xuống, Âu Thần vẫn quỳ đó, đờ đẫn như không hề hay biết, toàn thân ướt sũng. Mưa mỗi một khi một lớn, mưa cuồng loạn giội lên tóc Âu Thần, trào xuống khuôn mặt anh…Đó là mẫu đêm hệt như một cơn ác mộng nhức thấu tim……Ánh sáng chói mắt của đèn xe, mưa trút bỏ xối xả, hầu hết giọt mưa cuồng loạn đập vào nóc và cửa ngõ xe, cả trái đất mênh mông một màn mưa white xóa. Trong đêm mưa, giờ sấm sét kinh hoàng. Đêm nay thật tương tự với đêm đó! dạ dày Âu Thần đau nhói như bị phần đông lưỡi dao tẩm độc đâm vào, kéo Âu Thần rơi xuống vực thẳm của sự đau thương, không sao thở nổi, nhị tay tóm chặt cái vô lăng, làn môi trắng bệch như tờ giấy!Chầm chậm…Hình như dường như không còn hoàn toàn có thể nhận rõ nỗi đau này tự đâu đến…Đêm tối black như mực, cây anh đào trong mưa, từ trên đầu đến cuối cô nhỏ xíu vẫn chỉ quay sống lưng lại với anh, thậm chí đang không quay đầu quan sát anh lấy một lần, dù cho anh hoàn toàn có thể từ vứt tất cả, dù cho anh sẽ gạt cả sự tôn nghiêm cao cả đề cơ mà quỳ xuống… rất có thể đáp ứng phần nhiều thứ cô bé bỏng muốn, hoàn toàn có thể sữa chữa số đông thứ vày cô bé, nhưng…Cô bé nhỏ vẫn giữ mẫu vẻ hững hờ ấy mà bỏ đi, cơ mà rời khỏi cuộc sống anh…Ngồi mặt Âu Thần.Trong tiếng mưa lạnh lẽo ngắt.Doãn Hạ Mạt vẫn tỉnh lại trường đoản cú hồi ức. Đúng là cô đã làm cho Âu Thần tổn thương, chỉ tất cả điều khi đó cô mới có mười lăm tuổi, đứng trước chết choc của phụ huynh Doãn với sự sinh sống còn đang bắt buộc giành giật từng giây từng phút của tè Trừng, thời gian đó Hạ Mạt vị quá xúc động mà lại mất không còn lý trí, hồi hộp nên đã trút hết sự phẫn nộ cùng nỗi lo sợ lên đầu Âu Thần.Nếu như Hạ Mạt lúc đó là Hạ Mạt lúc này thì sẽ ra làm sao ?Cô vẫn đang hận Âu Thần, mặc dù nhiên, có lẽ cô vẫn không bất chấp tất cả như vậy, sẽ không dùng những lời nói làm tổn thương thâm thúy đến Âu Thần. Nỗi hận, nó như một con dao nhị lưỡi, cô cho rằng đã trả thù được Âu Thần, hoàn toàn có thể Âu Thần sẽ hận lại cô, hận thù ấy lại đẩy cô lấn sâu rộng vào địa ngục, thậm chí rất có thể sẽ nhằm lại mang đến cô cùng Tiểu Trừng một lốt thương quan yếu nào rất có thể bù đắp. Những năm qua, Hạ Mạt phải tiếp tục lẩn kị đoạn hồi ức nhức thương này. Cô không đồng ý để số đông hình hình ảnh ấy rã đi.Hạ Mạt im lặng, các chuyện vẫn tan đi như mây khói, cô không thích phải làm rành mạch ai đúng, ai sai. Điều quan trọng nhất hiện giờ là niềm hạnh phúc hiện tại, chuyện đã qua, cô dường như không thể bảo đảm an toàn cho những người thân của mình. Với giờ đây, cô là con người đầy lý trí, kiên cường, cô vẫn tha thứ cho tất cả những thảm kịch đã xảy ra. Tuy Âu Thần đã hết tồn trên trong nhân loại của cô, nhưng đều chuyện trước kia cô quan trọng coi anh là người xa lạ được. Theo bạn dạng năng, cô lướt mắt trên bạn Âu Thần, trán Âu Thần vã mồ hôi, môi trắng dịch vì đau khiến cô sững người, bất giác không kìm được, báo cáo hỏi :“Anh sao rồi? Dạ dày vẫn còn đau sao?”Hạ Mạt đưa tay sờ thử cái cốc coi còn nóng không, sữa sẽ lạnh mất rồi, nhưng mà thuốc vẫn nên uống, cô lại lôi ra mấy viên thuốc, lần này không đặt vào tay Âu Thần nữa, cơ mà cứ để trực tiếp trong tay, Hạ Mạt tiến lại ngay gần Âu Thần ôn tồn nói:“Uống hết số dung dịch này đi.”Âu Thần nhìn cô bằng hai con mắt u uất, ánh nhìn có chút ít hốt hoảng:“Tại sao?”“Uống dung dịch đi, dạ dày sẽ không còn đau nữa.” Hạ Mạt quá biết điều Âu Thần muốn hỏi chưa phải là như vậy, mà lại chuyện của năm năm trước, cô không thể muốn nhắc lại nữa.“Nói đi! tại sao?” Chút kiềm chế ở đầu cuối đã bị tiếng nói của cô tiến công tan, dạ dày đau thắt lại, Âu Thần hất tung địa điểm thuốc vào tay cô hỏi dồn, giọng đầy phẫn nộ: “Năm năm trước, anh chỉ tống khứ Lạc Hi đi, lý do em lại đoạn hay với anh một cách hung tàn như vậy? trong tâm em Lạc Hi đặc trưng đến vậy sao? Còn anh thì sao?”Tiếng sầm rền vang quanh đó cửa xe.Nhìn Âu Thần thần sắc cực khổ đang thế kìm nén cơn phẫn nộ, Doãn Hạ Mạt từ bỏ dưng hy vọng bật cười, tuy thế lại cười không nổi, cô chỉ thở lâu năm một tiếng.“Chẳng lẽ, mang đến giờ anh vẫn không hiểu sao?” Giọng cô vô cùng bình tĩnh.“…?”“Anh cùng em nằm trong về hai nhân loại khác nhau. Rất nhiều thứ anh muốn, anh ko từ thủ đoạn nào để có được nhưng mà không chút mảy may quan tâm đến xem dòng mình đang mong mỏi là thứ gì. Em y hệt như con búp bê của anh, là thiết bị anh yêu thích, vậy nên toàn bộ mọi người, không người nào được đụng vào, thậm chí là đứa em trai quan hoài của em cũng không được phép. Hoàn toàn có thể cuộc sống của anh ấy quá cô đơn, mát rượi nên anh vẫn muốn đặt em vào cuộc sống đời thường cô đơn, mát mẻ ấy, không cho em có nụ cười khác ko kể anh.”Cô cười.Quảng CáoGiọng nói trong giờ mưa vẫn bình thản kỳ lạ.“ Em cũng tương đối cô đơn, lạnh lẽo. Sự ai oán tẻ ấy buộc em phải cố gắng đi kiếm tìm bắt bằng được từng chút một sự ấm áp, hạnh phúc. Để duy trì được hạnh phúc, bằng bất cứ giá nào em cũng chấp nhận. Em đã có lần rất cảm ơn anh, vì anh đã đến em trai em, cha mẹ em nuôi em sống cuộc sống không đề nghị lo nghĩ, mặc dầu cái giá của nó buộc em phải trở thành một loại cây thân leo bám vào anh. Mà lại rốt cuộc, bao gồm anh đã tàn phá niềm hạnh phúc ấy của em.”Hạ Mạt nhắm mắt lại, phần đông hình ảnh vấy máu, loang lổ xa xưa hiện về vào đầu cô, chắc hẳn rằng cho mang lại lúc chết, cô cũng không bao giờ quên được hình ảnh bố mẹ nuôi nằm trên giường bệnh.

Xem thêm: Diễn Viên " Cô Dâu Tuổi Dần ' Quỳnh Lam Tinh Nghịch Cùng Fan

Đôi đôi mắt cô khép chặt buộc phải không nhìn thấy nỗi nhức khổ, ân hận hiện vào sâu thẳm vị trí đáy mắt của Âu Thần. Hồi lâu, cô mở mắt ra liên tục câu chuyện:“Vì vậy, em đã mất muốn lệ thuộc thêm vào ngẫu nhiên ai nữa, em chỉ muốn sống cuộc sống của mình, đem khả năng, sức lực lao động để bảo đảm an toàn người thân.”“… Tai nạn không hẳn do anh chuẩn bị đặt.”Làm sao lại có thể cố ý sắp xếp cho phụ huynh nuôi cô gặp tai nàn được cơ chứ? Thì ra trong lòng cô, anh là loại người như vậy sao? bao tử anh nhức thắt, đều ngón tay từ từ không hề nắm nổi vô lăng.“Em biết chưa hẳn anh.” Ánh đôi mắt Doãn Hạ Mạt u ám. “Nhưng cũng có khác gì đâu? Ngày tiễn Lạc Hi đi, đã chấm hết. Là giận cá chém thớt thôi, nỗi khổ cực và vô vọng đã khiến em suy sụp rồi đổ hết đầy đủ tội lỗi với nỗi ân oán hận lên đầu anh…”Thật ra, Hạ Mạt cũng giận bao gồm cô, nếu từ đầu cô ko ích kỷ, không chỉ chăm chăm nghĩ riêng rẽ cho gia đình mình, ví như cô đủ kiên trì cự tuyệt, chống đối câu hỏi để Lạc Hi ra đi, có lẽ rằng mọi việc dường như không xảy ra như vậy. đến dù phụ huynh nuôi cô tất cả thất nghiệp, lẽ nào thật sự ko thể tìm được một công việc khác sao? mặc dù bố nuôi cô không tìm được bài toán gì đi nữa, thì cô vẫn hoàn toàn có thể đi làm cho nuôi các bạn cơ mà. Giả dụ chỉ quen phụ thuộc vào bạn khác, cô sẽ tự mất kỹ năng tự đi bởi chính đôi chân của mình, trường hợp cô sớm biết đạo lý này, bao gồm lẽ thảm kịch kia dường như không xảy ra.“Chỉ là giận cá chém thớt thôi sao?”Âu Thần nghẹt thở, hai con mắt vụt qua một tia sáng.“…”“Vậy là, đa số câu em nói đó, chỉ là cầm cố ý chọc giận anh, đúng không?” Đôi môi Âu Thần white bệch, anh dán ánh mắt cô,“Câu nào?” Cô chú ý anh, đủng đỉnh hỏi.Âu Thần vắng lặng hồi lâu, hồ hết câu nói ngày xưa của Hạ Mạt như các mũi kim tẩm độc đâm thẳng vào trái tim anh, từng từ, từng chữ trong câu nói của cô như hút cạn từng giọt máu trong trái tim anh.“Em nói… em trước đó chưa từng yêu anh… sống thuộc anh chỉ để bảo trì cuộc sống không phải lo ngại đến sự việc cơm áo gạo tiền…”“…”Khi Âu Thần buông ra các câu nói này, trái tim Hạ Mạt cũng tương tự trúng một kém dao! Đó là nhưng mà lời cô đã nói ư? Cô quá biết tình yêu Âu Thần giành riêng cho cô như thế nào, chẳng lẽ rất có thể thốt ra hầu hết lời như thế. Hạ Mạt của năm năm về trước lại có thể làm Âu Thần bị tổn thương bởi những lời nói lãnh đạm như cố gắng sao? những ngày sống thuộc Âu Thần, tuy chỉ là 1 trong những con búp bê được anh chuyên sóc, tuy thế sao lại có thể chưa từng yêu thương Âu Thần được cơ chứ?“Không, em chỉ việc trả lời anh câu đầu tiên là được rồi.”Sự chần chừng của cô làm cho anh cuống quýt. Đúng, Hạ Mạt chấm nhận ở mặt anh nguyên nhân là gia đình, Âu Thần đã biết ngay từ đầu. Chính bởi thế anh bắt đầu sợ, sợ cho đến lúc Hạ Mạt không hề cần mang lại anh, cô ắt sẽ rời xa anh. Chính bởi thế anh mới mong nhốt cô vào trong trái đất của mình, chỉ tất cả anh bắt đầu được ngắm nhìn cô, chỉ bao gồm anh được nghe cô nói, hoàn toàn có thể như vậy, từ từ cô đang yêu anh…“Em… ban đầu có yêu thương anh không?...”Âu Thần mím chặt môi, toàn thân tê cứng như tảng băng dùng để làm khắc tượng. Trong tối đen, mưa mỗi lúc càng to, nước mưa dày đặc che kín kính xe khiến cho không thể chú ý ra thay giới phía bên ngoài được, Âu Thần chờ đón câu vấn đáp của cô. Ngoài trời vọng lại một giờ đồng hồ sấm hãi hùng, trái đất trong xe cộ chỉ trực thuộc về hai người, anh với cô.“Không có.”Khi Âu Thần ở đầu cuối cũng nghe được câu trả lời của Hạ Mạt thì cũng đúng lúc một tia chớp rạch ngang bầu trời, kèm từ đó là giờ đồng hồ sét, khuôn mặt cô được chiếu rọi, white bệch dị thường, hai con mắt màu hổ phách không chút sắc thái biểu cảm.“Chưa lúc nào yêu anh.”Giọng cô vẫn thản nhiên.Cho dù ngày đó cô có yêu anh, thì cũng chỉ là ký ức của ngày xưa, y như những bụi trần bị gió thổi ko đáng buộc phải lưu tâm. Cô ko muốn cuộc sống thường ngày của anh với cô lại xen kẹt vào nhau, hãy tách bóc ra thiệt xa, đừng để lại dấu tích nào.Đêm đen, mưa dày đặc.Mưa như dấn chìm cả nắm giới, một trái đất đầy nước mưa white xóa, dòng xe được nước mưa rào rào gột rửa, hầu hết giọt nước mưa cấp gáp phun xuống thành những cành hoa nước. Trong trận mưa lớn gầm gào, thế giới vạn đồ vật lại tĩnh lặng dị thường, yên bình đến độ như tất cả đã chết.Âu Thần ngồi im bất động.Rất lâu, rất lâu sau, anh bắt đầu cong tín đồ lại, đợt đau mãnh liệt bắt anh đề xuất gập sát người xuống, hai tay ôm bụng, những giọt mồ hôi túa ra như tắm, sau đó, anh ban đầu nôn mửa.Doãn Hạ Mạt kinh hãi.Trong thời gian cô lưỡng lự nên bội phản ứng như vậy nào, nháng một giây chần chừ, cô chuyển tay đỡ rước Âu Thần, cô hỏi:“Anh…đau lắm buộc phải không?”Âu Thần dùng hết sức gạt tay Hạ Mạt ra, khó tính gào lên bởi giọng yếu ớt:“Tránh ra!”Âu Thần gần như là phải vận hết sức lực lao động của bản thân để triển khai động tác này, cơn đau như thể bị một con hung thần quỷ ác đang thò bàn tay đen sì kéo anh xuống địa ngục. Cả ngày hôm nay anh đã không ăn gì, hiện giờ chỉ ói ra toàn sản phẩm nước đá quý vàng, anh uống cong fan trên ghế xe, cứ vậy nôn mửa không ngừng.Doãn Hạ Mạt cắm môi, cô rút năng lượng điện thoại, bấm máy gọi 120.“Alo, bao gồm phải trung tâm cấp cho cứu không? Ở đây gồm một bạn bị đau dạ dày đã phát bệnh, hết sức nghiêm trọng, công ty chúng tôi đang ở…” Cô chưa ngừng lời, cánh tay cầm điện thoại cảm ứng của cô đã trở nên giật xuống bỗng nhiên ngột, quá bất ngờ, ko phòng bị, cô vấp ngã dúi xuống ngay sát ngay ghế Âu Thần.“… Tôi cơ mà chết… chẳng yêu cầu cô vẫn vui lắm sao…”Cơn ói mửa đang ngưng lại được một chút, nỗi nhức lần trang bị hai bị làm cho tổn thương khiến trái tim Âu Thần ông chồng chất nỗi ân oán hận, anh trừng mắt nhìn Hạ Mạt, rồi quăng chiếc smartphone xuống hàng ghế sau.“Cô trước đó chưa từng yêu tôi… người cô yêu, luôn luôn là Lạc Hi đúng không?!”“Tất cả hồ hết không tương quan đến Lạc Hi! Đêm đó, những lời em nói với anh chỉ với lừa dối anh, chỉ là nhằm mục tiêu làm anh tổn thương thôi. Nếu hận em, anh hãy cứ trả thù em, em chấp nhận, nhưng lại đừng nhắm vào Lạc Hi, anh ấy vô tội!”Không cần phải biết là năm năm về trước tốt năm năm sau này, tất cả chỉ là chuyện giữa cô cùng Âu Thần, Lạc Hi đâu bao gồm liên qua gì.Lạc Hi không liên quan……Đêm đó, dưới cây anh đào…“Giờ đây, sau cuối tôi cũng không nhọc lòng đến bất kể ai, cũng chẳng cần tín đồ lo cho doanh nghiệp nữa, như thế sẽ ko phải gặp mặt lại anh, có thể chia tay với anh, anh bao gồm biết tôi vui lắm không? À! Đúng rồi! Còn một chuyện nữa anh đã làm cho cực tốt…”Hạ Mạt nhìn chăm chắm vào đôi mắt ai oán đau khổ của Âu Thần, cô nhỏ xíu đến liền kề bên tín đồ anh, lờ đờ nói:“Đó, chính là việc anh vẫn tống khứ Lạc Hi đi! ko sai, tôi đang thích anh ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đang thích anh ấy, trong tim tôi, anh không thể so sánh với một ngón tay của Lạc Hi! tuy rằng giờ đây anh sẽ ép buộc Lạc Hi buộc phải ra đi, nhưng mà tương lai, tôi nhất thiết sẽ sống thuộc anh ấy!”…“… cùng với hắn không liên quan?” Âu Thần không nhịn được cười, “… cùng với hắn ko liên quan? Cô trước sau gì cũng sẽ tha thứ cho tôi ư?... Tôi vẫn nói tôi vẫn sữa chữa, sẽ không ngang ngược như vậy nữa, sẽ không thống trị cô, nhưng… cô vứt đi mà không thèm xoay đầu lại… cùng với hắn không liên quan, sao bây giờ cô còn cho tìm tôi?… Cô tra cứu tôi vì bộ phim Cờ chiến của hắn, đúng không?… Vậy, hãy mong xin tôi đi…”Đôi mắt chứa đầy sự ân oán hận với đau khổ, vào đêm black khuôn phương diện anh đẹp mắt và kiêu sa làm rung động lòng người. “… Cô thấu hiểu là… chỉ cần cô ước xin tôi… vấn đề gì tôi cũng biến thành đáp ứng…”Doãn Hạ Mạt lòng nhức như cắt. Lúc này đây, cô không thể muốn nói cùng với Âu Thần về chuyện của Lạc Hi, cô chỉ ước ao đưa anh tới bệnh dịch viện.“… Cô đã không cầu xin mang lại hắn… tôi sẽ phá hắn… hắn làm vật gì tôi vẫn phá chiếc đó… Cô bao gồm tin rằng tôi có khả năng này không?...”“Âu Thần!”“Vậy, hãy cầu xin tôi đi…”“Được! Em xin anh, anh tha mang lại Lạc Hi đi.” Cô thở sâu. “Anh hoàn toàn có thể phá em nữa, vì chưng em cũng có mặt trong chuyện đó, em cũng có một trong những phần trách nhiệm. Nhưng, đích thực với Lạc Hi thì không liên quan.”“…” sau cùng Hạ Mạt cũng đã thốt ra được những lời đó, Âu Thần quan sát cô rét lùng, vừa hận vừa phẫn nộ, một lượt nữa, nỗi nhức xé bụng dạ lại cuồn cuộn vào lòng. “Hắn đặc biệt quan trọng đến vậy sao?... Hắn xứng danh tới nấc em quyết tử thân mình để bảo đảm an toàn hắn sao?!... Nếu như anh nói… chỉ lúc nào em về lại mặt anh, anh vẫn tha mang lại hắn, em có đáp ứng không?!...”“… quan trọng nào…” nhìn mưa rơi ngoại trừ cửa sổ, vẻ mặt Hạ Mạt có chút trầm yên thuộc về tối đen. “Chúng ta dường như không thể quay về được với nhau nữa rồi.”Không thể cù về…Không thể quay về…Cổ họng gồm chút lờm lợm, Âu Thần cố nén nhằm không nhảy nôn ra ngoài, đợt đau trong tín đồ như ước ao xé anh ra thành nghìn mảnh. đôi mắt anh về tối sầm lại, ngoài ra anh có nghe thấy tiếng gọi băn khoăn lo lắng của Hạ Mạt, bên cạnh đó có thứ tia nắng từ cơ thể anh cất cánh vọt ra. Bóng tối như chìm ngập khắp vắt gian, lại một đợt đau nữa nổi lên trong bạn như ước ao kéo cả khung người anh rơi thẳng xuống địa ngục, đợt đau giờ không còn là…Anh và Hạ Mạt…Là hai quả đât ư…Cho nên…Không thể trở lại được cùng nhau nữa rồi…